Vì mẹ cứ lần lựa mãi nên anh Quân quyết định sẽ cùng tôi đến tìm ba ruột tôi để nói chuyện. Không biết anh hỏi thông tin ở đâu mà rất nhanh đã biết vị trí nơi ba tôi đang ở. Chúng tôi đem theo một giỏ quà. Là một ngôi nhà nhỏ nằm trên con đường vắng người. Khi nghe tiếng xe thì ông ấy từ trong nhà đi ra nhìn, thấy tôi bước xuống ông ấy liền chạy ra, khuôn mặt rất mừng rỡ, chụp lấy cánh tay tôi:
– Cuối cùng cũng được gặp con rồi.
Trước sự vồn vã ấy tôi nhất thời chưa quen, ông ấy cũng nhận ra bèn thu lại bàn tay của mình rồi mời chúng tôi vào nhà. Bên trong vô cùng sơ sài không có gì cả, bộ bàn ghế bằng gỗ cũ kỹ, mọi thứ bừa bộn, thậm chí là có mùi nước tiểu của trẻ con bốc lên. Đang còn chưa biết như thế nào thì có giọng nói của người phụ nữ vang lên:
– Xe ai đậu ngoài đó .. vậy .. ông…
Những từ phía sau bà ấy nói nhỏ rồi ngừng hẳn khi thấy chúng tôi. Tôi cũng có thể lờ mờ đoán người phụ nữ này và đứa trẻ bà ấy ẵm trên tay là vợ con của ba ruột tôi nên khẽ chào:
– Chào dì.
– Cô cậu là ai, đến đây tìm ai.
Ba ruột tôi liền lên tiếng:
– Là người quen của tôi, bà mau bỏ nó xuống lấy cho tôi mấy ly nước.
Người phụ nữ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt nghi hoặc nhưng vẫn làm theo. Anh Quân để giỏ quà lên bàn rồi nói:
– Hôm nay chúng tôi đến có hơi đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-de-mat-anh/2572735/chuong-21.html