Khi tôi tỉnh dậy thì đã nghe tiếng ba mẹ và các anh chị gọi. Tiếng anh Quân là lớn nhất và anh cũng đang đứng gần tôi nhất. Khuôn mặt lo lắng vồn vã hỏi:
– Chi.. Chi.. anh đây, anh Quân nè Chi, em có nhận ra anh không?
Tôi nghe mẹ nói:
– Bình tĩnh, đừng làm con bé sợ. Chi à, con thấy trong người thế nào, khó chịu ở đâu hả con?
– Mẹ, con đau..
– Ừ mẹ biết, mẹ biết..con cố gắng lên nhé..
Mẹ tôi bình thường luôn mạnh mẽ nhưng hôm nay lại lo đến phát khóc, cầm lấy cánh tay tôi trấn an mãi. Nghe mọi người nói chị của Kiệt đ.â.m l.é.n tôi xong thì bị bị bắt giữ, hiện đang tạm giam.
Lúc này tôi mới nhớ đến đứa con trong bụng mình, liền sờ xuống bụng. Lúc này ánh mắt mọi người đều né tránh, tôi cũng vừa hay chạm vào vết thương dưới bụng, khẽ hỏi:
– Con của con.. không còn sao?
Nhìn biểu cảm của mọi người cùng vết thương đó thì tôi đã có câu trả lời, chỉ là không chấp nhận được sự thật ấy, muốn bấu víu chút hy vọng mong manh nhưng đến cuối hy vọng ấy cũng tan thành mây khói, vỡ vụn như đoạn tình cảm của tôi và Kiệt, tưởng chừng hạnh phúc đến cuối đời, nào ngờ đâu chỉ chung sống với nhau vài tháng đã đi đến thù hận.
Đúng là người tính không bằng trời tính. Gặp nhau là duyên, nhưng có đi đến hết cuộc đời hay không còn là một chuyện khác. Duyên mỏng, phận như tơ, cứ tưởng chung đường trọn đời trọn kiếp, hoá ra chỉ là những kẻ lướt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-de-mat-anh/2572712/chuong-11.html