Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80
Chương sau
Edit: Khoai Lang Tống Minh ngồi ở bên ngoài phòng viện trưởng đợi nửa ngày, nhàm chán chuẩn bị lấy điện thoại ra vui đùa một chút, phát hiện di động đen ngòm, cưỡng chế khởi động máy lại là yêu cầu sạc khẩn cấp... Ân, chắc là cùng Kiều Ân gọi điện thoại thời gian lâu lắm... Điện hết pin luôn... Được rồi, chỉ có thể ngồi ở đây đợi. Đợi qua hơn 20 phút, cửa phòng mới mở, Tống Minh đứng lên, hắn nhìn bác sĩ Phương đi ra. Bác sĩ Phương so với hắn oải ải hơn một chút, chỉnh lý áo màu trắng có điểm loạn, hai má phiếm hồng, hai mắt luôn luôn lạnh lùng cũng mang theo hơi nước thản nhiên, đôi môi đạm sắc cũng hồng sưng đỏ mang theo ánh nước trông suốt... Ân... Thoạt nhìn, sau khi hắn đi ra sau đã xảy ra việc ô ô. Bác sĩ Phương vừa nhấc mí mắt, nhìn Tống Minh trước mắt có chút xấu hổ chỉ biết cười trừ, giọng nói khàn khàn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đối Tống Minh nói. "Người trẻ tuổi, ngươi tốt lắm, lá gan rất lớn." Sau đó lưu lại Tống Minh không hiểu ra sao, liền rời đi. Ai... Phỏng chừng tại lưu lại ấn tượng không tốt trong lòng bác sĩ rồi... Một lát sau nhi, bác sĩ Phương trở lại, cũng không thèm nhìn tới Tống Minh một cái, trực tiếp đi vào trong, "Ngươi cũng tiến vào. Tống Minh đứng ở một bên lúc này mới theo đi vào. Trạng thái hai người trong phòng vẫn như trước, Lăng Tiêu ngồi ở trên ghế phẩm trà, Lăng Dật Lãng ngồi ở bàn công tác ánh mắt ôn nhu mang ý cười nhìn bác sĩ Phương. Thẳng đến khi bác sĩ đi đến giữa phòng, lúc này mới quay người lại, nhưng biểu tình thật không tốt, lạnh buốt, hắn từ trong túi áo móc ra một cái bình thuốc nhỏ. "Đây, cầm lấy." Tống Minh vội vàng tiếp nhận đến, "Cám ơn bác sĩ, cám ơn!" Sau đó một bên cấp Lăng Tiêu nháy mắt, cũng cảm tạ người ta đi! Lăng Tiêu thản nhiên nhìn Tống Minh, nhìn đến lúc mắt Tống Minh đều muốn co rút, lúc này mới mở miệng. "Phiền toái thím." Người kia cũng xem xét Lăng Tiêu cùng Tống Minh lại một lần, cũng không quay đầu lại, ngữ khí không tốt nói: "Ta đi trước." Đi ra ngoài còn đập mạnh cửa một tiếng, Tống Minh ở trong lòng run lên một cái, ở mặt ngoài trấn định như trước. "Ai..." Viện trưởng Lăng Dật Lãng nhìn cửa, thở dài một hơi, " Ngươi cái tiểu tử này, càng ngày càng làm thím ngươi dễ nổi giận..." Lăng Tiêu buông xuống suy nghĩ không tình nguyện "ân" một tiếng, "Đành phải khổ cực ngài đêm nay trở về hảo hảo an ủi an ủi thím." Lăng Dật Lãng lại thở dài, biểu tình thực ai oán. Lăng Tiêu lúc này lại nâng mắt lên, con ngươi thâm sắc phảng phất có lưu quang lóe ra, cho dù mặt không đổi sắc thoạt nhìn cũng thực cảnh đẹp ý vui. Y nhìn đứng ở một bên nhìn Tống Minh, đột nhiên "Như thế nào? Không đi? Còn chờ ta đưa ngươi sao?" Tống Minh phản ứng lại, đem thuốc cất đi, vội vàng gật đầu, "Đi ngay đây, không tái kiến a!" Sau đó liền xoay người rời đi. Trước khi đóng cửa còn nghe được thanh âm Lăng Dật Lãng mang theo vài phần giận dữ. "Lăng Tiêu! Thái độ này của ngươi phải sửa sửa a! Ngươi đều đem người ta dấu hiệu còn không cho người ta danh phận? Ngươi về sau đối đãi với tiểu tử Tạ gia kia cũng không thể như vậy..." Tống Minh làm như không nghe thấy nhanh chóng chạy, chỉ sợ bị Lăng Tiêu mắng. Tống Minh về đến nhà, rửa mặt xong liền đem bình thuốc nhỏ lấy ra, đầu tiên là nhìn nhìn phần giới thiệu. Ân, một lần một viên, chỉ hữu hiệu trong 72 giờ... 72 giờ?!!! Ngọa tào?! Khoảng cách đêm đó cũng có 3 ngày, cũng đã 72 giờ đi! Mau ăn! Tống Minh nhanh đưa một viên thuốc ném vào miệng, cầm lấy cốc nước uống mấy ngụm. Lúc này hắn mới có thể thở dốc thoải mái, sờ sờ bụng, lúc này liền yên tâm, chuẩn bị đi ngủ. Phần lớn sự tình đều đã giải quyết, ngày mai đi làm đi! Tống Minh gửi tin nhắn cho cấp trên, lại nhớ đến Kiều Ân, lại gửi Kiều Ân một tin ngắn. "Jon, ta đã uống thuốc tránh thai, không cần ngươi sốt ruột. Ngủ ngon." Gõ chưa xong, Tống Minh do dự một chút, liền bấm xóa câu "Không cần ngươi sốt ruột", xong rồi gửi. Bên kia bán cầu, Kiều Ân đang cùng phụ thân cậu giằng co thấy di động sáng lên, Kiều Ân cầm lên nhìn thoáng qua. "Jon, ta đã uống thuốc tránh thai, ngủ ngon." Kiều Ân biểu tình lãnh khốc nháy mắt bị hòa tan, khóe miệng hiện lên vẻ mỉm cười, Nhâm Húc Dương hiệu suất có chút cao a. Sau khi tắt màn hình diệt, Kiều Ân đảo mắt lại biến thành l lãnh khốc thành thục. "Phụ thân, ta vẫn luôn phi thường tôn kính ngài cùng cha, ta lớn lên như vậy là bởi vì ngài vẫn luôn có chữ tín." "Ngài nói qua chỉ cần ta nghe lời ngài nói, ngài liền không động đến Minh, ta làm được, ngài cũng nên làm thế." "Ngài nói chỉ cần ta trở thành tộc trưởng gia tộc tiếp theo, liền cho ta về nước phát triển sự nghiệp, ta cũng đã làm." "Ngài nói chỉ cần ta có thể đạt được 35% cổ phần công ty 35%, ngài liền không quản ta liên hệ với Minh, ta chiếm được 42%." "Cuối cùng, ngài nói chỉ cần ta có thể lấy một cái Omega, ngài liền không ngăn cản ta cùng Minh cùng một chỗ." "Hiện tại, ta muốn nói cho ngài biết, Tống Minh hắn chính là Omega, ta sẽ cưới hắn trở về." Ánh mắt Kiều Ân thâm thúy tràn ngập tình thế bắt buộc sáng rọi, nói xong này đó, cậu hướng nam nhân trước mặt cúi đầu thật sâu, nâng mắt lên nhìn thoáng qua nam nhân phía sau đang lau nước mắt, ánh mắt trở nên mềm mại. "Ta yêu các ngươi. Phụ thân, cha, tương lai của ta sẽ hạnh phúc, ta cùng Minh sẽ sinh cho hai người thật nhiều tôn tử." Kiều Ân nói xong liền xoay người ly khai. Phụ thân Kiều Ân nháy mắt như già thêm 10 tuổi, hắn thở dài, ôm cha Kiều Ân mà an ủi. Nhi tử rất xuất sắc cũng không phải có lợi, nếu không phải năm đó gia tộc rung chuyển, hắn như thế nào sẽ đem Kiều Ân đưa đến Trung Quốc, Kiều Ân như thế nào hội ngộ với Tống Minh... Nhi tử vài năm này lớn dần hắn đều nhìn trong mắt, hắn phi thường kiêu ngạo khi Kiều Ân ưu tú như thế, cơ hồ là người thừa kế tốt nhất trong gia tộc bọn họ, có thể tưởng tượng đến lúc nhi tử lớn dần thoát khỏi khống chế gia tộc, hắn liền càng thở dài thêm... Tống Minh người này hắn cũng điều tra rất rõ ràng, Tống Minh thực phong lưu, cũng không thích Kiều Ân, cho dù hiện tại biến thành Omega, như vậy cũng không nhất định sẽ cam tâm ủy thân với con trai hắn... Bất quá, hắn vẫn là nên buông tay, để nhi tử theo đuổi hạnh phúc của chính mình, thật sự nếu không buông tay, khả năng nhi tử sẽ vì người nào đó biến thành xem thường cùng hắn nháo trở mình... Vì lão bà thân mến nhà mình, cùng bản thân hắn cũng muốn ôm thiệt nhiều tôn tử, chỉ có thể buông tay, con cháu đều có phúc của con cháu, hắn sẽ không bao giờ ngăn cản bước chân của Kiều Ân. Tống Minh ba ngày không có đi làm, văn kiện chồng chất nhau, vội tới long trời lở đất. Rốt cục đến giữa trưa, khi ăn cơm mới thở ra hơi. Trong lúc Tống Minh đang ăn cơm, Kiều Ân gọi đến. "Uy, Kiều Ân, ngươi đợi lát nữa nha, ta còn đang ăn cơm." "Hảo, Minh." Tống Minh tìm địa phương ngồi xuống, lúc này mới cầm lấy di động. "Ân, nói đi, như thế nào." "Minh, ngươi ở công ty sao? Không phải ta đã nói ngươi không cần chạy loạn mà? Dù sao ngươi bây giờ cũng là Omega!" Thanh âm Kiều Ân có chút sốt ruột. "Tốt rồi Kiều Ân! Ngươi nhỏ giọng chút!" Tống Minh nghe thấy Kiều Ân nói đến việc hắn là Omega, che nhanh ống nghe đi, sau đó quan sát trái phải, phát hiện không có người nào ở đây, mới nhỏ giọng nói: "Yên tâm đi! Ta đã phun một đống nước hoa tin tức tố Beta, quả thực kín không kẽ hở, không thể nhận ra!" "Được rồi..." Kiều Ân trả lời có chút ủy khuất. "Có chuyện gì sao, nói mau, nói xong ta muốn ăn cơm tiếp, ba ngày nay không đi làm, trong chốc lát ta còn phải trở về làm việc..." Tống Minh cầm lấy chiếc đũa gắp đồ ăn ăn lên. "Ta muốn nói cho ngươi biết! Thứ bảy có thể ta sẽ về nước, ngày mai lên máy bay! Sáng thứ bảy tới nơi! Minh, ngươi muốn gặp ta không?" Kiều Ân ngữ khí vừa mới bắt đầu còn bình thường, nhưng càng nói càng kích động, trong câu cuối cùng đều có ý tứ làm nũng ở bên trong. "Ngẫm lại, ta cũng tưởng tượng, không biết Kiều Ân của ta có cao lớn không, có hay không như trước kia thích khóc, có phải vừa thấy ta liền muốn ôm lấy ta khóc không dừng lại a ha ha ha ha!" Tống Minh không quên trêu đùa Kiều Ân, không nghĩ Kiều Ân thật sự muốn trở lại, từ khi khi còn bé cách biệt đã nhiều năm không thấy a... "Đã sớm không thích khóc nữa rồi! Hơn nữa ta hiện tại đều cao 1m9! So ngươi cao hơn 8cm!" "Ha ha ha được rồi! Kia bao giờ ngươi về lại nói, ăn cơm, trở về thì tốt đâu! Trở về liền mời ngươi ăn bữa tiệc lớn!" Tai nghe được Tống Minh có ý muốn đuổi, đang ăn cơm rột rột, Kiều Ân đành phải lưu luyến tắt máy, cậu lại muốn hỏi Tống Minh sự tình liên quan đến Omega. "Được rồi... Đúng rồi, cụ thể hạng mục công việc Omega ta đã hỏi bác sĩ nước ngoài... Trở về sẽ nói cho ngươi biết." "Hảo! Vậy ta tắt a!" "Ừm!" Kiều Ân nghe tiếng đô đô, cười cực kỳ ngọt ngào, cậu đối điện thoại hạ một nụ hôn, lúc này mới tiếp tục nhiệm vụ công tác. Trong sân bay, đầu đội mũ lưỡi trai mắt đeo kính râm, Tống Minh đứng chờ Kiều Ân xuống máy bay. Chuyến bay của Kiều Ân 9 giờ buổi sáng mới tới nơi, Tống Minh đến từ rất sớm, thật sự là muốn chết, buổi tối cuối tuần là lúc vui đùa buổi sáng là thời gian ngủ làm biếng giác a... Hiện tại buổi tối không thể đi chơi, làm biếng cũng không thể ngủ... Bất quá Kiều Ân thật vất vả trở về, Tống Minh bỏ qua mọi thứ lại đây tiếp đón cậu, tuy rằng Kiều Ân nói không cần hắn đến... Nói cái gì mà biến thành Omega liền phải hảo hảo ở nhà, biến thành Omega liền không thể ra cửa? Thật sự là... Vì thế, Tống Minh một thân nước hoa Beta cứ tới đây, dù sao cũng là gặp Kiều Ân, không cần phải ăn diện, bất quá diện mạo hắn đẹp trai như này, tùy tiện ăn mặc đều rất đẹp! Thuận tiện cấp Kiều Ân một kinh hỉ! Nói không chừng Kiều Ân nhìn đến hắn đến thật sự sẽ kích động khóc lên! Phốc! /°©°/ Bị chính mình não bổ đùa cười, Tống Minh nghe được thông báo chuyến bay của Kiều Ân đã hạ cánh, vì thế đứng ở một góc chờ Kiều Ân ra, nghĩ nghĩ lại đứng sau một cái cột to đem mặt dấu đi, hắn muốn quan sát Kiều Ân trước, sau đó nhảy ra dọa cậu! Ha ha ha ngẫm lại là thấy kích động rồi! Người trên chuyến bay dần dần đi ra, đại đa số đều là người ngoại quốc, Tống Minh tìm người kia thật thống khổ. Thiệt nhiều tiếp viên đến, sau đó người ngoại quốc cùng phi cơ người Trung Quốc chào hỏi, sau đó cùng đi. Tống Minh sau cây cột nhìn lén kêu một khổ, nhìn đến lễ hôn mặt của người ngoại quốc khá do dự, một hồi phỏng đoán Kiều Ân cũng sẽ hôn mặt của hắn đi... Hắn biết tâm tư Kiều Ân đối với hắn, kiểu lễ nghi thân thân khuôn mặt hắn còn có thể tiếp thu. Tống Minh quả thực mỏi mắt chờ mong, kính râm cũng bị hắn cài ở cổ áo sơ mi, trừng to mắt to nhìn kỹ mỗi người đi ra. Người này không phải, người kia cũng không phải, kia có chút giống! Nhưng cũng không phải! Thẳng đến người đi ra càng ngày càng ít, tìm không thấy người Tống Minh thấy có điểm nôn nóng, mẹ đản... Không phải là Kiều Ân lừa hắn đi... Kỳ thật cậu căn bản không có trở về?!!! Cái thằng nhóc này, nếu thật sự không trở về, trong khoảng thời gian này hắn làm lơ Kiều Ân!!!! Thời điểm Tống Minh phải chờ đến phát điên, một người thanh niên cao lớn, tóc vàng đi ra. Phía sau hắn còn theo một đống bảo tiêu áo đen đông nghìn nghịt. !!! Kiều Ân?!!! Ánh mắt Tống Minh giống như laser nhìn từ đầu đến cuối người thanh niên kia, cho ra một cái kết luận. Chậc chậc sách, Kiều Ân dậy thì thành một cường công a!!! Thanh niên đi đầu rất cao, vai rộng eo hẹp chân dài, toàn thân đều hoàn mỹ. Cậu mặc một thân tây trang màu lam, áo khoác tùy ý vắt lên cánh tay cường tráng. Một đầu tóc vàng rực rỡ tóc bị vuốt ra phía sau, chỉ có một hai sợi nghịch ngợm buông xuống tại cái trán trắng nõn, sống mũi cao thẳng, môi mỏng manh gắt gao mím chặt, thoạt nhìn nghiêm túc cực kỳ. Bất quá thanh niên tựa hồ đang tìm người, trái phải trước sau quan sát, thường thường dùng ngón tay dài nhỏ khớp xương phân minh đem mấy sợi tóc trên trán hất ra sau, áo sơ mi ôm lấy cơ thể rắn chắc theo chuyển động của thanh niên mà mở rộng. Mẹ đích, xú tiểu tử này, thật sự là đã cao lớn lại cường tráng, đã khốc lại còn suất, hoàn toàn chiếm cứ khí chất hắn mong muốn... (_ Khí chất trời sinh làm thụ thì sao có thể giống công????_) Nhìn Kiều Ân, trừ bỏ có cảm giác em trai bé đã trưởng thành, còn có một loại đố kỵ ê ẩm, Kiều Ân như vậy nếu ở quán bar, khẳng định sẽ có một đống tiểu khả ái ngã lên người.... Bảo tiêu phía sau lại gần Kiều Ân không biết nói cái gì, Kiều Ân gật gật đầu, sau đó đi nhanh về phía trước, một tay từ áo khoác tây trang lấy ra di động, tựa hồ muốn gọi điện thoại. Tống Minh nhìn di động vang chuông, vội vàng lùi về góc tường luống cuống tay chân lấy điện thoại ra, chuyển về chế độ tĩnh, ngàn vạn lần mong Kiều Ân đừng phát hiện! Hắn còn muốn cho Kiều Ân một kinh hỉ! Bắp tay thả lỏng, Tống Minh lại trộm ló ra, phát hiện Kiều Ân lập tức muốn đi đến nơi này! Còn có 6 bước! 5 bước! Tống Minh đếm ngược khoảng cách trong lòng! Ân! Chính là lúc này! Lao ra! "Hảo a! Kiều Ân!!!" Tống Minh cũng thực kích động, đã lâu không gặp Kiều Ân! Hắn giang hai tay, chuẩn bị cho Kiều Ân một cái ôm chầm! Nhưng lúc này, khi còn cách 3 bước, Kiều Ân ngây ngẩn cả người, một tay cầm di động, một tay cầm tây trang đứng ngây ngốc ở nơi đó. Sau đó, bảo tiêu phía sau Kiều Ân đột nhiên hướng lại đây cầm lấy cánh tay Tống Minh chế trụ... Còn hô: "Don't move!" Kiều Ân kịp phản ứng lại, tin tức tố Alpha bùng nổ mãnh liệt, thanh âm khàn khàn mà khủng bố: "Let him go!!! Don't touch him!!!" Nói những lời này xong, cậu đem vật cầm trong tay ném xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy. Ân... Những người này quả nhiên là bảo tiêu... Tống Minh đang bị bắt còn có thể rảnh mà nghĩ như vậy... Bảo tiêu còn không kịp phản ứng, đã bị tin tức tố của Kiều Ân ép tới cả người run rẩy mềm mềm quỳ trên mặt đất, Kiều Ân đỏ mắt, đá văng người trở ngại, xông tới bên người Tống Minh. "Jon... Ngươi bình tĩnh, mau thu tin tức tố lại đi..." Tống Minh cũng bị tin tức tố ép đến nhũn ra, nhưng hắn còn có thể đứng, nhìn nhìn phát hiện Kiều Ân thả tin tức tố hẳn là nhằm mấy bảo tiêu này. Kiều Ân đem Tống Minh ôm mạnh vào trong ngực, khí lực lớn đến mức muốn đem Tống Minh khảm vào người cậu. "Jon! Tin tức tố!" Tống Minh nghẹn đỏ mặt, hai tay động động cơ bắp rắn chắc của Kiều Ân, mà cậu từng ngụm từng ngụm thở dốc, ôm Tống Minh thật lâu, lúc này mới đem tin tức tố thu trở về. Tống Minh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, hắn cũng không muốn tại sân bay bị xxoo... "Kiều Ân... Hoan nghênh trở về." Ôm Tống Minh thật chắt, Kiều Ân lúc này mới hơi hơi buông lỏng tay ra, cậu nhìn Tống Minh, con ngươi màu lam cơ hồ biến thành màu lam đậm, tròng mắt che kín tơ máu, ánh mắt điên cuồng lại nóng cháy tình yêu giống như nước lũ lập tức muốn tràn ra. Tống Minh đối với Kiều Ân lấy lại nụ cười, ánh mắt phiêu phiêu, phát hiện có thật nhiều người đang nhìn, lại có chút xấu hổ nhỏ giọng nói: "Tốt rồi Kiều Ân, em trai, buông ra đi, một đống người đang nhìn đấy...." Kiều Ân gắt gao nhìn chằm chằm Tống Minh, giống như muốn đem vẻ mặt Tống Minh đều tạc ở trong lòng, chậm rãi buông lỏng tay ra. Ngay tại lúc Tống Minh muốn thuận thế lui thân, Kiều Ân lại ôm bờ vai của hắn, một tay đỡ gáy Tống Minh, nhắm ngay lên môi Tống Minh mà hung hăng hôn!_! Tống Minh nháy mắt mở to hai mắt! Ngọa tào?!!!! Mẹ đản! Không phải hôn mặt sao?!!! Vì cái gì Kiều Ân muốn hôn cái miệng của hắn?!! Còn đem đầu lưỡi với vào trong?!!! Ân?!!!! >> Hết chương 18<< (_ Chưa có thịt, chưa có thịt_)
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80
Chương sau