Edit: Khoai Lang 
Mới vừa khởi động máy, Kiều Ân đã gọi điện thoại tới rồi. 
Tống Minh bấm nghe. 
Thanh âm Kiều Ân quả nhiên mang theo tiếng khóc nức nở, thực rõ ràng có thể nghe ra cậu đang bối rối. 
"Tống Minh! Không cần tắt máy! Không cần cấm ta liên hệ với ngươi? Ta rất sợ hãi..." 
Nghe được thanh âm Kiều Ân bối rối cùng với nức nở, Tống Minh càng cảm thấy áy náy nhiều hơn, trước có nhiều lần không có nhận được điện thoại của Kiều Ân, sau đó cậu cũng là khóc lên khóc xuống không hạ khí... 
"Jon... Thực xin lỗi, ta chỉ là nhất thời chưa nghĩ ra như thế nào cùng ngươi nói... Thực xin lỗi..." Tống Minh khó có được ôn nhu, vội vàng trấn an Kiều Ân. 
"Hảo..." Kiều Ân lúc này mới tốt lên, lúc nói chuyện cũng không nức nở nữa, "Kia, vậy ngươi về sau mặc kệ gặp phải việc gì, đều phải nói cho ta, cũng không thể không tiếp điện thoại của ta... Nếu, nếu ta tìm không thấy ngươi, ta sợ sẽ..." 
Nói xong Kiều Ân liền lại nức nở, giống như lập tức lại muốn khóc to lên. 
"Hảo hảo hảo, Kiều Ân ngoan đừng khóc, ta đáp ứng ngươi là được." Tống Minh trấn an Kiều Ân, đáp ứng điều kiện Kiều Ân đề xuất, các loại kiên nhẫn trấn an. 
Bất quá, sau khi Tống Minh trấn an đến mấy phút đồng hồ, Kiều Ân vẫn còn nói thêm điều kiện, Tống Minh bắt đầu phiền muộn, mẹ đích, rõ ràng hắn mới là người nên được an ủi chứ... Hơn nữa Kiều Ân cũng không phải là tiểu hài tử chưa thành niên, đều thành niên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-dau-hieu/373982/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.