Lâm Yên Nhiên đến nơi, thật ầm ĩ nhưng ở đây khác với quán bar khác một điều là phải là người có thân phận trong giới thượng lưu thì mới được vào nên Lâm Yên Nhiên mới lôi ra tấm danh thiếp là có người tận tình dẫn cô vào rồi.
Lâm Yên Nhiên nhìn ngó một lúc thấy ở một góc tay trái có ba người bạn của mình thì cô vội vàng chạy tới. Từ lúc cô bước vào quán bar là sự chú ý của mấy người đàn ông đều nhìn chằm chằm vào cô, một người có khuôn mặt xinh đẹp dáng người rất chuẩn với cách ăn mặc kín đáo của cô thì đã gây ấn tượng cho bọn họ rồi.
-" Á Hân, xảy ra chuyện gì vậy? Sao tự dưng lại đến nơi như thế này cơ chứ! "
Lâm Yên Nhiên ngồi xuống cạnh Tô Á Hân mà trách mắng, không phải cô chưa từng tới nơi như thế này nhưng mỗi lần cô đến là ở nước ngoài đi cùng với bạn học hoặc nhân viên công ty nên được ngồi tại phòng riêng không giống như lúc này.
-" Chị Ninh, bé An ở nhà gia sư Diệp sao?"
Phương Chu Ninh nhìn cô mà gật đầu, từ lúc Tô Á Hân gọi Phương Chu Ninh đến đây là cô đã gửi bé Trân An cho gia sư Diệp rồi.
-" Rồi cậu nói đi sao cậu lại đến đây?"
Tô Á Hân lúc này ôm lấy Lâm Yên Nhiên mà khóc lớn nhưng tiếng nhạc rất to nên chỉ có ba người ngồi đấy biết thôi.
-" Mình buồn quá huhu... mình lại tỏ tình thất bại rồi và ngày mai mình phải đi xem mắt, mình không muốn."
Mặt của ba người ngồi đấy biến sắc, đôi mắt của Lâm Yên Nhiên nhíu lại.
-" Cái gì, xem mắt á! Với ai vậy."
-" Với con trai nhà họ Hứa. "
Dương Lạc Đồng nghe thấy con trai nhà họ Hứa thì bất ngờ mở to mắt.
-" Trời hai bác nhà cậu có bị gì không mà cho cậu xem mắt với hắn ta vậy, hắn ta là một tên cặn bã không khác gì tên Lý Đức Huy kia đâu đấy. Lần trước mình đi kí hợp đồng với công ty hắn thì bị hắn gây khó dễ mà. Nhìn cái mặt hắn là muốn đấm cho hắn một trận rồi."
Lâm Yên Nhiên thấy trong lồng ngực rất khó chịu khi nghe thấy Dương Lạc Đồng nói vậy, trời ơi sao bọn họ có thể để cô xem mắt thuận lợi với tên họ Hứa đó chứ, ngày mai bọn họ sẽ đích thân đi để giúp Tô Á Hân vì ngày mai cũng là cuối tuần nên Lâm Yên Nhiên cũng rảnh nữa.
-" Vậy cậu tính sao?"
-" Đương nhiên là đi rồi, nhưng mà cần các cậu giúp phá bỏ cậu biết kế hoạch mà, làm lại kế hoạch giống 1 năm trước là được thôi."
-" Được! Nhưng mà cậu bảo cậu tỏ tình thất bại là sao? Triết Minh anh ấy trả lời thế nào?"
Tô Á Hân cười khổ nói với ba người.
-" Đương nhiên là anh ấy từ chối rồi."
Phương Chu Ninh nhướn mày nhìn vào Tô Á Hân.
-" Anh ấy trả lời như thế nào?"
Tô Á Hân nghe thấy câu hỏi này thì ôm lấy Lâm Yên Nhiên mà khóc, rồi cầm lấy ly rượu cho lên miệng nhưng bị Lâm Yên Nhiên ngăn lại không cho uống.
-" Anh ấy trả lời là coi mình như em gái thôi. Nói mình là từ bỏ đi. Đây là lần thứ 3 rồi."
-" Vậy cậu từ bỏ sao?"
Lâm Yên Nhiên thấy lồng ngực khó chịu vô cùng. Bề ngoài Tô Á Hân rất hoạt bát mạnh mẽ nhưng bên trong rất mỏng manh, vì theo đuổi ước mơ của mình mà từ bỏ cơ nghiệp của gia đình mà rời khỏi nhà sống một cuộc sống tự lập.
Tô Á Hân yêu thầm Vương Triết Minh đã 8 năm rồi, nhưng tình yêu không được đáp lại. 4 năm nay cô ấy luôn cố gắng theo đuổi anh ấy nhưng lần nào cũng chỉ cho ra một câu trả lời mà thôi.
Lần thứ nhất vào năm Tô Á Hân 16 tuổi, lúc đó Tô Á Hân tỏ tình Vương Triết Minh ở một khu vui chơi nhưng bị từ chối, anh ấy nói cô còn nhỏ chưa đủ tuổi yêu đương nên lần thứ nhất thất bại. Lần thứ hai vào năm Tô Á Hân 18 tuổi lúc đó cô đã trưởng thành rồi nhưng cũng bị từ chối, anh ấy nói anh chỉ coi cô là em gái mà thôi. Lần thứ ba là lần này vẫn câu trả lời ấy. Bây giờ chắc có lẽ Tô Á Hân đã từ bỏ rồi chăng.
Tô Á Hân nhìn vào ba người bạn của mình biết họ đang suy nghĩ gì liền cong môi cười một cái.
-" Thôi mọi người đừng buồn cho mình như thế, không theo đuổi được anh ấy thì mình sẽ tìm người khác tốt hơn anh ấy mà. Coi như lần này mình từ bỏ thật rồi, mình từ bỏ để cho anh ấy tìm được hạnh phúc riêng của mình. Anh ấy nói đúng, mình không nên cố chấp khi biết trước kết quả sẽ ra sao. Vì người đau khổ chỉ là mình mà thôi. "
-" Cậu ổn chứ!"
Tô Á Hân gật đầu, coi như là điều đó đúng. Tô Á Hân liền rót thêm bốn ly rượu đưa cho bà người lần lượt mỗi người một cốc, đưa cho Lâm Yên Nhiên thì cô không lấy mà đẩy ra. Tô Á Hân biết cô không thích động vào đống kích thước này vì nó rất nguy hiểm nhưng chỉ lần này thôi. Tửu lượng của ba người rất cao chỉ có mỗi Lâm Yên Nhiên là cứ uống 4 cốc rượu là không biết trời trăng gì luôn. Tô Á Hân cầm ly rượu lên đưa lên miệng Lâm Yên Nhiên.
-" Cậu uống đi mà, rượu này nhẹ lắm không sao đâu. "
-" Mình không uống đâu. "
Lâm Yên Nhiên đẩy cốc rượu ra khỏi miệng mình, lát nữa cô còn lái xe về nữa nên không nên dùng chất kích thích. Chỉ uống ly nước hoa quả thôi.
Cùng tại quán bar đó, bên góc phía tay phải
Doãn Trí Cường, Cao Hắc Trạch, Vương Triết Minh, Tống Duệ Phong đang ngồi ở một bàn, sát khí trùng trùng khác xa với không khí sôi động bên kia.
-" Sao nay Vương tổng lại gọi chúng tôi đến đây vậy? Thất tình sao?"
Tống Duệ Phong nhìn Vương Triết Minh, hắn ta cũng giống tính cách của Doãn Trí Cường lạnh lùng ít nói. Doãn Trí Cường, Cao Hắc Trạch chẳng nói gì chỉ uống rượu mà thôi.
Cao Hắc Trạch vô tình liếc mắt nhìn sang góc phía tay trái thì bất ngờ, sao Dương Lạc Đồng lại xuất hiện ở quán bar này, mà còn có cả Yên Nhiên cùng với Á Hân nữa. Có vẻ cũng có người đang thất tình trong nhóm đó sao.
Cao Hắc Trạch quay sang nhìn Doãn Trí Cường nói với anh.
-" Kia không phải là Yên Nhiên sao? Sao con bé lại ở đây mà còn đi với Lạc Đồng cùng với Á Hân nữa. Cô gái bên cạnh là ai kia. "
Bốn chàng trai cùng liếc nhìn sang góc trái mà Cao Hắc Trạch chỉ, đúng thật bọn họ đang ở đây?
Đập vào mắt Doãn Trí Cường là thấy Lâm Yên Nhiên mặc một bộ đồ hình như mới từ công ty tới đây, anh thấy Á Hân đang ôm lấy Yên Nhiên mà khóc, xong rồi lại thấy Á Hân đưa rượu cho cô nhưng cô không uống.
-" Sao bọn họ lại tới được đây. Không phải là bọn họ rất ghét những nơi như thế này sao."
Tống Duệ Phong nhướn mày hỏi.
Vương Triết Minh thấy Tô Á Hân đang khóc thì cũng cảm thấy lòng mình có chút nhói, không phải là do anh từ chối nên cô ấy mới như vậy không. Nhưng mà anh cũng không để ý, nếu cô có thể đau lòng một lần mà bỏ cuộc thì cũng đáng thôi.
-" Để tôi ra xem bọn họ gặp chuyện gì mà lại vào quán bar này, biết ở đây nguy hiểm lắm không, mà họ còn là con gái nữa chứ ăn mặc như thế này thì càng nguy hiểm. "
Tống Duệ Phong đứng dậy định đi tới nhưng bị Vương Triết Minh cản lại.
Cao Hắc Trạch nhìn vào bốn cô gái ngồi đó đúng thật bọn họ tới đây rất nguy hiểm, nhưng hắn biết bọn họ sẽ không thèm để ý tới mấy bọn con trai ở quán bar này đâu.
-" Thôi chắc họ đang có chuyện buồn nên đến đây thôi. Tôi không cấm Lạc Đồng nhà tôi đâu vì mình đi được thì cô ấy cũng đi được. Lúc nào mình không đi được thì mới có tư cách được cấm cản họ. "
Lúc này Doãn Trí Cường cũng ảm đạm cầm ly rượu lên uống mà mắt cứ nhìn tới Lâm Yên Nhiên sao anh thấy cô vào quán bar lại khó chịu như vậy nhỉ, mà nghe thấy Cao Hắc Trạch nói vậy thì cũng thôi.
Tống Duệ Phong nhìn vẫn tức mắt lắm chứ, anh ta vừa đảo mắt nhìn thấy mấy gã đàn ông cứ nhìn chằm chằm vào bàn của Lâm Yên Nhiên thì khí chịu vô cùng. Đơn giản thôi vì Yên Nhiên, Á Hân và Lạc Đồng là em của bọn họ nên không tức sao được.
-" Cậu nói vậy cũng đúng, nhưng mà cậu để ý đến mấy gã đàn ông kia kìa, họ cứ nhìn vào bàn của Yên Nhiên không chớp mắt đấy. Mà bọn họ chủ yếu nhìn vào Yên Nhiên kia kìa. Nhìn vào ánh mắt bọn họ là biết trong đầu lũ đó đang muốn cái gì rồi. Mà công nhận Yên Nhiên ngày càng đẹp, mặc kín đáo như vậy mà cũng quyến rũ như vậy chứ. Cậu nhìn Lạc Đồng kìa con bé mặc váy ngắn như vậy đến đây cậu không ghen sao? Còn con bé Á Hân nữa đúng là một người mẫu mà, đẹp. Cô gái bên cạnh Lạc Đồng cũng đẹp nữa."
Ba chàng trai nghe Tống Duệ Phong nói vậy thì sắc mặt đen lại, bọn họ bây giờ đảo mắt nhìn mấy tên đàn ông đó thì đúng những ánh mắt của lũ đó cứ nhìn vào bàn của Yên Nhiên bằng con mắt thèm khát.
Vương Triết Minh thấy có ánh mắt nhìn vào Á Hân thì trong lòng bây giờ đang có cảm xúc khó tả, nó cứ bị lẫn lộn. Nhưng anh vẫn giữ im lặng mà quan sát.
Cao Hắc Trạch nhìn vào người yêu của mình thì nhăn mày, sao hôm nay cô ấy lại ăn mặc như vậy, anh không cấm cô đi tới những nơi như thế nào nhưng mà phải ăn mặc kín đáo vì cô quá đẹp. Nhưng khi nhìn Lâm Yên Nhiên mặc kín đáo thế kia vẫn có nhiều người để ý thì thôi thà cho Lạc Đồng của anh mặc như vậy còn hơn là bị để ý như vậy.
Cao Hắc Trạch nhìn vào sắc mặt của Doãn Trí Cường thì nhếch môi lên cười. Thấy anh đen mặt như vậy thì hắn nghĩ ghen rồi.
-" Giữ vợ cho cẩn thận vào, không có ngày bị cướp mất nhé!"
Cao Hắc Trạch nói một câu đầy ẩn ý nhưng Doãn Trí Cường hiểu chứ. Tay anh nắm chặt lại mắt nhìn vào lũ đang ngắm nhìn Lâm Yên Nhiên không chớp mắt mà trong lòng anh cứ nóng hừng hực.
*Reng reng*
Lâm Yên Nhiên nghe thấy điện thoại của mình kêu thì nghe máy, đây là cuộc gọi của gia sư Diệp nên cô phải nghe.
Nghe xong lời gia sư Diệp nói thì sắc mặt của thay đổi một cách đáng sợ. Cô đứng bật dậy cầm túi xách đứng lên.
Tô Á Hân đang dựa đầu vào cô thì cô đứng dậy làm giật mình mất thăng bằng.
-" Cậu sao vậy?"
Lâm Yên Nhiên nói bằng giọng nghẹn đi. Cô không biết nên nói như thế nào đây.
-" Bé An bị lạc mất rồi. Gia sư Diệp vừa gọi cho mình nói con bé không có ở nhà cô ấy. Bây giờ em phải đi tìm con bé."
Chu Ninh, Á Hân, Lạc Đồng nghe vậy thì hoảng hốt họ cũng đứng bật dậy cầm túi xách lên mà vội vàng đi khỏi đây để tìm bé Trân An.
Lâm Yên Nhiên chạy thật nhanh rời khỏi quán bar mà lái xe đi tìm bé Trân An. Trên đường đi miệng cô không khỏi nói "An con đang ở đâu, đừng làm mẹ sợ mà" cô lái xe đến nỗi vượt qua cả đèn đỏ nhưng an ninh nhìn thấy chiếc xe của cô thì phải dẹp xe khác để nhường đường cho chiếc xe này, họ biết trong chiếc xe này là ai nên không giám động tới.
Lạc Đồng, Á Hân, Chu Ninh nghe Yên Nhiên nói vậy thì họ cũng vội vàng rời đi với sắc mặt lo lắng. Nhưng trước khi rời khỏi thì Á Hân có đưa một cái thẻ rồi thanh toán tiền xong vội vã rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]