Bây giờ là 10 giờ tối, quản gia Phương hôm nay ở bệnh viện với cháu. Mỗi mình Lâm Yên Nhiên ở nhà, ở trên phòng cô nhìn chằm chằm vào cái điện thoại. Không biết cô đã xem đi xem lại cái video bao nhiêu lần rồi.
Mỗi lần xem là lòng cô như muốn xé ra vậy, thà anh thân mật với người khác cô không biết còn hơn là để cho người thân của cô biết mà gửi cho cô. Sao anh có thể làm như vậy với cô cơ chứ? Nước mắt của cô cứ thế mà rơi xuống, những giọt nước mắt là cô cố kìm nén không để cho nó rơi mà nó vẫn cứ rơi xuống. Tại sao chứ! Tại sao cô lại chấp nhận cuộc hôn nhân này chứ.
-" Khóc làm gì chứ Lâm Yên Nhiên. Tại sao mày phải khóc, bao nhiêu năm mày cực khổ, trải qua đâu đớn một mình bên Đức mà mày không khóc. Mà vì chuyện của anh ta mày khóc làm gì chứ, anh ta có xem mày là vợ đâu. Cuộc hôn nhân này anh ta vốn không muốn mà, tại sao mày không giải thoát đi. À đúng rồi li hôn, li hôn thì mày sẽ không đau nữa. Nhưng mà không được, gia đình mình phải làm sao đây, họ phải làm sao khi biết mày đau khổ vì cuộc hôn nhân này chứ. Không được mày không được li hôn, mày phải cố lên. Coi như không thấy, coi như anh ta không phải chồng mình đi, bây giờ mình chỉ làm tròn trách nhiệm của một người con dâu và một người con gái mà thôi. Đúng rồi, không được khóc. Sao vẫn cứ khóc vậy chứ!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-danh-mat-em/2656336/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.