Lâm Yên Nhiên đi lên phòng không quên nhìn Doãn Trí Cường một cái thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm với ánh mắt khó hiểu. Cô cũng giả vờ không biết đi lên phòng.
-" Chiếc vòng này quan trọng với cô ta vậy sao. Mà chiếc vòng này từ đây mà ra chứ?" Trong đầu Doãn Trí Cường nghĩ."
Trong phòng, Yên Nhiên đang ngồi ở bàn làm việc cô nhìn vào sợi dây chuyền mà nghĩ đến cái gì đó. Cô sờ vào mặt đá của sợi dây mà thẫn thờ.
Mặt đá này chỉ là một mảnh ghép thôi. Thôi là mảnh ghép do Phương Nguyệt tặng cho cô. Mặt đá này gồm 5 mặt đá mới trọn vẹn, Phương Nguyệt tặng cho mỗi người một mảnh ghép và chị ấy giữ một mảnh ghép. Lúc mất mọi người có đeo mảnh ghép ấy cho Phương Nguyệt. Vì họ nghĩ đã có 5 mảnh ghép thì dù sống hay chết vẫn phải mang theo vì đây là kỉ niệm của bọn họ.
Lâm Yên Nhiên lại sờ đến sợi dây mà bật khóc, sợi dây này đối với cô phải nói là những kỉ niệm cô không bao giờ quên được. Mỗi khi nhìn vào sợi dây cô lại nhớ đến ông ngoại của mình.
Sợi dây chuyền là do ông ngoại của cô tặng cô lúc sinh nhật 12 tuổi cũng là món quà cuối cùng mà cô được nhận. Ông ngoại cô mất do bị đột quỵ, lúc đó cô mới 12 tuổi thôi, ông ngoại là người yêu thương cô nhất, bà ngoại cô thì mất khi vừa mới sinh mẹ cô ra, mặc dù vậy nhưng ông không hề lấy thêm một người nào khác mà tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-danh-mat-em/2656325/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.