Triệu Chi Lan cảm thấy bản thân như đang mắc kẹt trên một con thuyền đơn độc giữa sóng lớn. Cậu đưa mắt nhìn quanh, đâu đâu cũng là nước, không một chỗ thoát thân. Cậu chỉ có thể bám lấy cột buồm, thầm mong ngóng cho cơn bão này nhanh qua đi, sóng đánh êm dịu lại. Để cậu còn đường sống, cậu không cưỡng cầu gì nhiều, chỉ muốn sống mà thôi. 
Nhưng gió quật mỗi lúc lớn, cột gỗ trơ trọi cũng không chống chọi được mà gãy làm đôi. Triệu Chi Lan lúc này ướt nhẹp, cậu không còn chỗ nào để bấu víu cả. Trong thâm tâm cậu kêu lên lời cầu cứu nhưng không một ai nghe thấy. 
Thân thể và linh hồn bị cơn sóng dữ cuốn đi. Mệt mỏi đến rã rời, cậu chỉ muốn buông xuôi tất cả để nước biển nhấn chìm mình, không cần thiết phải cố gắng nữa. 
“Mày nghĩ cái đếch gì thế hả? Mày nghĩ đến thằng chó nào? Tập trung đi.” 
Nguỵ Lãnh Vân nắm tóc, kéo ngửa đầu Triệu Chi Lan về sau. Dưới thân hắn ta liên tục thúc vào, mặc kệ người kia có sẵn sàng hay không. Nguỵ Lãnh Vân vẫn miệt mài cắn vào gáy của cậu, chồng lên những vết thương chưa lành. Hắn điên cuồng để lại dấu răng của mình thay cho cái đánh dấu của Alpha dành cho Omega. Lúc này hắn cực kì tiếc rẻ tại sao Triệu Chi Lan không phải là Omega. Nếu thế thì hắn có thể biến cậu thành của mình mãi mãi, khiến cậu sinh con cho hắn luôn rồi. 
Triệu Chi Lan chống hai tay lên lavabo, nhìn bản thân trong gương tàn tạ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-danh-dau/2841303/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.