Nguỵ Lãnh Vân đi đến nhà tổ, trong đêm khuya vắng lặng đã đi đến một căn phòng tách biệt trong nhà. Căn phòng này vốn dĩ thường ngày âm u. Đêm khuya càng trở nên thâm trầm đến đáng sợ. Người hầu nếu thấy cũng phải tìm cách đi vòng. 
Nhưng Nguỵ Lãnh Vân không sợ. Bởi hắn biết rõ người trong căn phòng này là ai. 
Nguỵ Chú - là một người bác của Nguỵ Lãnh Vân - tâm trí không được tỉnh táo lắm do sự ra đi của người bạn đời. Nguỵ Lãnh Vân biết Alpha cao cấp trong kia có bao nhiêu tỉnh táo. 
“Ồ cháu vào rồi à. Quyết định rồi đúng không? Ta biết cháu sẽ quay lại mà. Cháu làm sao có thể từ chối lời đề nghị hấp dẫn như thế được.” 
Nguỵ Chú ngồi trong phòng, sắc mặt trắng bệch do nhiều năm không ra ngoài. Ông nhìn Nguỵ Lãnh Vân cười cười tựa như biết được hắn sẽ quay lại đây vậy. Nụ cười ông có phần ghê rợn, kinh tởm, nụ cười như một con dao sắt làm người khác phải ớn lạnh. 
“Thuốc đâu?” 
“Ồ đứa cháu của ta. Sao cháu không lịch sự chút nào vậy? Ta chính là bác của cháu đấy.” 
Nguỵ Lãnh Vân không muốn tốn thời gian ở đây. Hắn cau có, mặt mày cực kì căng thẳng, giọng nói tràn đầy vẻ mất kiên nhẫn. 
“Ông đã làm tới mức này rồi còn chần chừ gì nữa. Đừng tỏ vẻ ta đây là người tốt.” 
“Ha ha ha ha…” 
Nguỵ Chú bỗng nhiên bật cười khanh khách, như thể vừa coi xong một vở hài kịch vậy. Ông nhìn người cháu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-danh-dau/2841300/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.