Triệu Chi Lan đã đánh giá thấp độ điên của Nguỵ Lãnh Vân. Sau một đêm bị hành trên giường quá mức, lúc cậu tỉnh dậy đã là 10 giờ sáng hôm sau. Nhưng thứ đánh thức cậu không phải là tiếng báo thức hay người hầu, mà là một mùi thơm nồng xộc thẳng vào mũi đánh thức các giác quan khác.
Triệu Chi Lan dụi mắt. Cậu bừng tỉnh hẳn hoi trước “kinh hỉ” mà Nguỵ Lãnh Vân đã hứa hẹn đêm qua.
Căn phòng giam của cậu bây giờ chất đầy những chậu hoa anh túc, hoa nở to rực rỡ, toả hương khiến người ta ngạt thở.
“Mày hãy ngửi thử mùi hương của tao đi. Nó chính là thứ quấn lấy mày hàng đêm đó.”
Nhìn tờ giấy được đặt trên đầu giường với hàm ý đe dọa mỉa mai, Triệu Chi Lan không thể ngăn cản nổi cơn tức giận của mình.
Nhớ thời đi học, cậu từng mơ ước được ngửi thấy mùi hương hoa anh túc một lần. Cậu muốn thứ hương thơm ngọt ngào nguy hiểm đó bao phủ lấy mình, quấn quýt vương vấn lấy mình như cách Nguỵ Lãnh Vân để lại dấu tích trên các Omega khác.
Nhưng hôm nay, nằm trong căn phòng đầy mùi hoa anh túc cậu lại cảm thấy cực kì buồn nôn.
Triệu Chi Lan lê lết thân xác tàn tạ đi vào nhà vệ sinh, nôn ói hết tất cả những dịch trong dạ dày ra ngoài. Mùi hoa ám ảnh ấy bay đầy phòng.
Triệu Chi Lan chỉ hận không thể nhét hết đống hoa đó vào trong miệng Nguỵ Lãnh Vân.
Trong cơn thịnh nộ ngút trời, Triệu Chi Lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-danh-dau/2841282/chuong-25.html