Triệu Chi Lan ngỡ ngàng nhận ra bản thân đã ở trong căn phòng này rất lâu. Khi tấm rèm kia được hé mở đôi chút, cậu nhìn thấy những chiếc lá vàng rơi đầy đất. Dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi cũng khiến cậu nhận ra đã sang thu từ bao giờ.
Triệu Chi Lan lảm nhảm tính toán. Ngày cậu bị bắt đi là sắp nghỉ Tết, vậy cậu đã bị nhốt hơn 6 tháng. Nhưng cậu biết sẽ chẳng ai quan tâm. Cậu chỉ có một thân một mình, sẽ chẳng có ai giúp cậu báo án hay đi tìm cậu cả.
Đôi lúc Triệu Chi Lan thấy hơi tủi thân vì điều đó, nhưng nghĩ lại thì cậu thấy cũng có chút may mắn. Ít ra sẽ không người nào phải đau buồn vì cậu.
Cạch….
“Thưa cậu, bữa tối của cậu đây ạ.”
Người giúp việc nữ nhẹ nhàng đặt một bàn đồ ăn toàn các món ngon lên bàn, nhưng Triệu Chi Lan không mảy may để ý đến. Những ngày qua, cậu toàn uống nước cầm hơi, đến việc ăn cũng cảm thấy lười vô cùng.
Nhưng người giúp việc đó lại khác hẳn mọi lần, cô ấy không chịu rời đi.
Ánh mắt người giúp việc nữ như có gì đó, ngón tay cô liên tục miết chiếc đĩa rất nhẹ nhàng. Triệu Chi Lan mấp máy môi nhưng không nói ra lời.
Ở căn phòng này lắp rất nhiều camera, cậu biết.
Cho đến khi nữ giúp việc rời đi, Triệu Chi Lan mới bò dậy đến chỗ bàn ăn.
Cậu không ăn gì nhiều, chỉ chọn một ít salad và mì ý mà mình vốn dĩ thích.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-danh-dau/2841279/chuong-27.html