“Nào… mày bế con đi. Bế như thế này nè. Cẩn thận một chút.”
Triệu Chi Lan kiên nhẫn ở một bên dạy Nguỵ Lãnh Vân cách bế con. Dù cho hắn ta có giãy nãy một hai không muốn thì cậu cũng ép cho bằng được. Nếu hắn không ẵm, cậu sẽ bỏ ăn. Cho nên dù Nguỵ Lãnh Vân có trăm vạn điều không muốn, hắn cũng không cách nào từ chối được.
Nguỵ Lãnh Vân tất nhiên không quá ghét đứa trẻ này. Chỉ là nó mềm nhũn không xương, hắn động vào một cái là sợ tan vỡ. Làm sao mà có can đảm bế được? Chẳng lẽ để nó nằm im trên đệm không phải tốt hơn hay sao? Còn thằng nhóc này nữa, cứ khóc một hai đòi bế.
Nhưng Triệu Chi Lan cứ bắt hắn phải bế con một hai cho bằng được. Thằng quỷ nhỏ vẫn chưa có tên, nằm an ổn trong lồng ngực Nguỵ Lãnh Vân. Dường như bé con cảm nhận được pheromones của cha mình quá gần gũi nên tỏ ra cực kì thoải mái. Thậm chí là dù cho ông cha có hơi chút vụng về nhưng bé con vẫn rất nể mặt mũi không khóc một chút nào.
Điều này khiến Nguỵ Lãnh Vân có chút thụ sủng nhược kinh. Sợi dây liên kết máu mủ quả nhiên mạnh mẽ. Cho dù ban đầu mục đích của hắn có là gì thì đối với đứa trẻ này, Nguỵ Lãnh Vân vẫn là có chút tình cảm và thứ tình cảm ấy đang dần lớn lên hàng ngày.
Triệu Chi Lan nhìn ông bố trẻ vụng về bế con. So với mấy ngày đầu hắn còn tỏ ra ghét bỏ thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-danh-dau/2841261/chuong-35.html