Những ngày tháng sau khi Giang Hiểu Viện ra đi, Lâm Nhất như lạc vào một thể giới tăm tối. Mỗi buổi sáng khi mở mắt, anh chỉ mong thấy cô nằm bên cạnh, nụ cười ấm áp và ánh mắt đầy yêu thương của cô.
Nhưng điều đó chỉ là một giấc mơ không bao giờ thành hiện thực. Anh phải đối mặt với sự thật đau đớn rằng
Hiểu Viện đã không còn.
Ngày qua ngày, trái tim anh héo mòn. Mỗi lần nhớ về những kỷ niệm đẹp của họ, cơn đau lại quặn thắt trong lồng ngực.
Những bức tranh mà cô đã vẽ, những bản nhạc mà họ đã cùng nhau nghe, thậm chí cả mùi hương quen thuộc của cô vẫn còn đọng lại trong không gian, nhưng tất cả đã trở thành những dấu ấn buồn bã
Anh không còn thấy hứng thú với bất cứ điều gì. Công việc, bạn bè, những cuộc gặp gỡ, tất cả đều trở nên vô nghĩa.
Có những buổi chiều, anh ngồi một mình trong studio của cô, nơi mọi thứ vẫn còn y nguyên như cô đã để lại.
Mùi sơn, tiếng cọ vẽ lướt nhẹ trên mặt canvas, tất cả đều khiến anh nhớ về Hiểu Viện. Anh cầm một bức tranh mà cô chưa kịp hoàn thành, cảm xúc trào dâng khiến nước mắt lăn dài trên má.
Thời gian trôi qua, và nỗi đau trong lòng anh chỉ càng lớn dần.
Rồi một ngày, khi anh tỉnh dậy từ cơn mơ, cảm giác trống rồng bao trùm. Nhưng khi mở mắt ra, Lâm Nhất không tin vào những gì mình thấy.
Trước mặt anh là Giang Hiểu Viện, đang mỉm cười với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-choi-tu/3718564/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.