Khi trở về nhà, không khí trong căn hộ trở nên ấm áp hơn. Lâm Nhất dẫn Giang Hiểu Viện vào phòng, đặt cô ngồi trên sofa và lấy một chiếc chăn êm ấm đắp lên người cô.
Cháu cảm thấy thế nào? Có còn đau không?- anh hỏi, giọng nhẹ nhàng.Không... nhưng cháu cảm thấy mệt,- cô đáp, ánh mắt nhìn vào Lâm Nhất với sự biết ơn. Cô cảm nhận được sự quan tầm và yêu thương mà chú dành cho mình.Lâm Nhất ngồi xuống bên cạnh, không rời mắt khỏi cô. - Cháu sẽ ổn thôi. Chú sẽ chăm sóc cho cháu,- anh nói, quyết tâm tràn đầy trong giọng nói.
- Chú không muốn cháu phải chịu đựng thêm bất kỳ điều gì nữa.
Anh đứng dậy, đi vào bếp và mang ra một ly nước, rồi cần thận đưa cho cô. - Uống đi, cháu cần bổ sung nước.-
Sau khi cô uống xong, anh lại trở về với một chiếc khăn ấm để lau mặt cho cô.
Trong lúc chăm sóc, tâm trí Lâm Nhất lại hiện lên hình ảnh của những tên cướp. Cơn giận trong anh bắt đầu dâng
cao.
- Những tên đó sẽ không được tha thứ. Chú sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương cháu nữa.
Ngay lập tức, anh rút điện thoại ra, gọi cho các thuộc hạ của mình. - Tôi muốn các cậu điều tra tất cả thông tin liên quan đến nhóm người bắt cóc Hiểu Viện.
Phải xử lý họ ngay lập tức, không để lại dấu vết nào.- Giọng anh lạnh lùng và cương quyết, không cho phép bất kỳ sự nghi ngờ nào.Rõ, sếp,- người bên kia đầu dây đáp lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-choi-tu/3718561/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.