Sau khi Hiểu Viện biến mất như một cơn gió, Lâm Nhất cảm thấy một khoảng trống khủng khiếp trong lòng.
Anh không thể tin rằng cô đã rời đi mà không một lời giải thích, không một dấu vết nào để lại. Ngày qua ngày, anh cầm điện thoại trong tay, liên tục nhấn gọi, hy vọng từng âm thanh nhạc chuông sẽ vang lên trong những khoảnh khắc tĩnh lặng.
Nhưng mỗi lần, chỉ là những tiếng tút dài vô vọng, càng làm cho nỗi lo lắng trong anh tăng cao.
Mỗi buổi sáng khi thức dậy, anh lại thấy mình chìm đắm trong những suy nghĩ về Hiểu Viện.
Hình ảnh của cô, nụ cười rạng rỡ và ánh mắt sáng trong ký ức anh như một vết thương chưa lành.
Những kỷ niệm ngọt ngào và đau khổ lẫn lộn khiến trái tim anh đau nhói. Anh nhớ từng khoảnh khắc, từng câu nói, và thậm chí là cả những cơn cãi vã nhỏ nhặt giữa hai người.
- Tại sao cháu lại ra đi mà không cho chú một lý do? Tại sao không một lần quay lại nhìn?
Lâm Nhất quyết định không thể ngồi yên. Anh bắt đầu cuộc tìm kiếm cô, như một kẻ điên cuồng, không còn suy nghĩ hay lý trí.
Anh tìm đến những nơi cô thường đến, hỏi thăm bạn bè của cô, nhưng tất cả đều không có manh mối. Cảm giác bế tắc và bất lực khiến anh không thể chịu đựng nổi.
Anh đã từng là người đàn ông mạnh mẽ, nhưng giờ đây, anh chỉ cảm thấy mình như một cái bóng lạc lõng, không biết phải tìm đâu.
Mỗi buổi tối, sau những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-choi-tu/3713758/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.