Khi buổi tiệc dần tan, những tiếng cười rộn rã dần nhường chỗ cho những câu chuyện riêng tư.
Giang Hiểu Viện cảm thấy lòng mình đầy ắp niềm vui và sự biết ơn.
Cô cùng Nhược San San và Viên Soái ngồi lại một góc phòng, bàn luận về những gì đã xảy ra trong suốt thời gian qua.
Cậu có biết không, mình thật sự cảm thấy may mắn khi có mọi người bên cạnh,- Hiểu Viện nói, giọng có chút nghẹn ngào.Có lúc mình đã nghĩ mọi thứ sẽ không bao giờ trở lại như trước.Đừng lo, giờ thì cậu đã an toàn rồi,- Viên Soái nói, ánh mắt chân thành.Chúng mình sẽ luôn ở đây hỗ trợ cậu.Nhược San San gật đầu, thêm vào:
- Cậu đã mạnh mẽ hơn rất nhiều rồi. Chúng mình đều thấy điều đó.
Bỗng nhiên, Hiểu Viện nghĩ đến Lâm Nhất. Cô quay đầu nhìn anh đang trò chuyện với một vài người bạn khác.
Dù anh không tham gia vào các hoạt động vui vẻ, nhưng sự hiện diện của anh là điều khiến cô cảm thấy bình yên và an toàn.
Khi bữa tiệc kết thúc, Hiểu Viện lén lút tiến lại gần Lâm Nhất.
Chú ơi," cô nói khẽ, - cảm ơn chú vì tất cả những gì chú đã làm cho cháu.Nếu không có chú, chắc chắn cháu không thể vượt qua được.Lâm Nhất mỉm cười, ánh mắt ấm áp nhìn cô.
- Cháu xứng đáng với mọi điều tốt đẹp. Đừng quên rằng chú luôn ở đây để bảo vệ cháu.
Những lời của anh như một liều thuốc an thần, khiến Hiểu Viện cảm thấy bình yên hơn.
Cô không thể không nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-choi-tu/3713748/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.