Edit: Fancinel31 
Beta: Hoa Tuyết 
Sau khi cảm ơn nhân viên hành chính xong, Kiều Vãn kết thúc cuộc gọi. 
Bây giờ cô đang ở cổng trường mẫu giáo, chờ đón Kiều Tiểu Kiều tan học. Xung quanh đều là các bậc phụ huynh đứng đợi đón con về, Kiều Vãn nhìn thoáng một lát, sau đó đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại. 
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói của Dương Bách vang lên. 
“Hi, Kiều Vãn.” 
Từ cái lần gặp bà Dương ở trung tâm dương cầm Bác Lãng ấy, mặc dù Dương Bách đã cố gắng khắc phục hậu quả nhưng Kiều Vãn vẫn bị mất việc. Sau sự việc này, Kiều Vãn nghĩ rằng cô và Dương Bách sẽ không còn liên lạc với nhau nữa. Không ngờ anh ta lại nhờ người khác giúp cô giải quyết chuyện công việc. Dù gì đi chăng nữa thì Kiều Vãn vẫn nên cảm ơn anh ta một tiếng. 
“Tôi vừa nhận được cuộc gọi thông báo trúng tuyển từ Trung tâm đào tạo dương cầm Thất Âm rồi.” Kiều Vãn nói: “Cảm ơn anh.” 
Kiều Vãn đã lâu không liên lạc với anh ta, lúc cô gọi điện thì Dương Bách cũng đoán được có chuyện gì. Cô lên tiếng cảm ơn anh ta, nhưng Dương Bách lại cười nói: “Em không cần phải cảm ơn tôi. Là do tôi đã khiến em bị mất việc. Tôi nên có trách nhiệm tìm cho em một công việc khác chứ.” 
Tuy là nói như vậy nhưng công việc này đương nhiên là chất lượng hơn hẳn công việc trước. Đây là lần đầu tiên Kiều Vãn thấu được bài học “Tắc ông mất ngựa; hoạ phúc khôn lường”. 
*”Tắc ông mất ngựa; hoạ phúc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-chia-xa/227608/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.