Trì Cố Uyên hỏi xong, pháo hoa ở phía chân trời cũng tan biến theo gió biển. Ban công lại lần nữa trở thành bức ảnh đen trắng dưới ánh trăng, Kiều Vãn giương mắt nhìn anh, lông mi khẽ run run.
“Kiều Tiểu Kiều tỉnh chưa nhỉ?”
Kiều Vãn hỏi một đằng, trả lời một nẻo, quay đầu nhìn vào phòng khách. Trong phòng khách có một ngọn đèn ngủ nhỏ, có thể nhìn thấy bóng dáng của Kiều Tiểu Kiều trên ghế sô pha.
Trì Cố Uyên nhìn Kiều Vãn, đôi mắt anh vẫn thâm trầm sâu lắng, cứ nhìn đăm đăm Kiều Vãn như vậy, thấy vẻ mặt vả cả người Kiều Vãn đều trở nên cứng đờ, Trì Cố Uyên cũng quay đầu nhìn về phía phòng khách.
“Không đâu.”
Sau đó, Trì Cố Uyên quay lại đề nghị với Kiều Vãn, “Đêm nay ở lại đây nhé.”
Kiều Vãn lại ngẩng đầu nhìn anh.
Bây giờ đã gần chín giờ, mà Kiều Tiểu Kiều không có dấu hiệu thức giấc, chắc có thể sẽ ngủ một giấc đến sáng. Tuy nói ngủ lại nhà Trì Cố Uyên cũng không sao, căn nhà rất vộng, hai người dù sao cũng đang trong giai đoạn tiếp xúc, cha mẹ hai bên còn là bạn cùng lớp của nhau, mà họ cũng coi như là bạn bè…
“Không được đâu.” Kiều Vãn từ chối ý tốt của Trì Cố Uyên, vừa nói cô vừa bước vào phòng khách: “Em sẽ cứ thế này bế thằng bé về nhà. Nếu em không về, mẹ em sẽ lo lắng lắm.”
Trong lúc nói chuyện, Kiều Vãn đã đến cạnh ghế sofa trong phòng khách, cậu nhóc đang ngủ ngon lành trên ghế sofa. Cô cúi người định bé con trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-chia-xa/1051239/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.