Chiếc xe hơi màu đen lướt tới, rồi dừng hẳn ở trước cửa nhà hàng. Miên Tú tháo khóa dây an toàn, toan mở cửa xe, nhưng Trần Kha cản lại, chỉ bằng một cái lắc đầu rất khẽ và nụ cười không thể ngọt ngào hơn. Ôi đôi khi, sự ngọt ngào lại có một quyền lực mạnh đến mức, con người ta rồi sẽ mềm nhũn đi, không còn khả năng chống cự, hoặc giả là chẳng có chút ham muốn chống cự nào! Trần Kha mở cửa, bước xuống, rảo bước dài hơn, nhanh hơn về phía Miên Tú đang ngồi, mở cửa xe cho Miên Tú, rồi vòng trở về phía vị trí ngồi của tài xế. 
Miên Tú xuống xe, bước về phía trước, nơi có hai nhân viên lễ tân đang đứng trước cửa đón khách, chờ Trần Kha. Nhưng dường như Trần Kha không có ý định vào cùng cô. Miên Tú thắc mắc. 
- Kha không vô với em hả? 
- Không em! Có Kha, hai người không thoải mái thì sao?! 
Trần Kha nở nụ cười hiền lành như mọi khi, chiếc răng khểnh lộ ra, tôn thêm sự dịu dàng trong câu nói vừa nãy. Không để Miên Tú thắc mắc thêm, Trần Kha tiếp. 
- Lần sau, Kha sẽ đi cùng em! Hen! 
* 
Miên Tú rảo bước trên con đường vắng. Gió hiu hiu thổi, nhẹ nhàng nhưng đủ làm những chiếc lá trên cành đung đưa, đan vào nhau xào xạc như giành giật cho mình một vị trí đẹp để được ôm trọn cơn gió kia. Tán cây đổ dài, rợp mát cả con đường từ nhà Miên Tú đến cửa hàng. Mái tóc đen, dài của Miên Tú 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-cham-vao-em/2304438/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.