Đôi giày cao gót màu da nổi bật giữa màn đêm đặc quánh, sánh đôi cùng đôi giày Âu đen của Trần Kha - lúc này chỉ còn là một vệt tối màu, không hình dạng. Tiếng gió ầm ù trong đêm. Gió biển mùa thu cũng nhẹ nhàng, nhu mì hơn, không còn thô bạo cuồn cuộn như muốn cuốn phăng hết những vật cản trên đường đi thênh thang của nó nữa. Từng đợt sóng biển lăn tăn khẽ chạm vào bờ rồi lơ đễnh tan ra như kiểu nuối tiếc, không muốn rời của đôi tình nhân trẻ khi phải xa nhau mỗi người một hướng. Biển đêm, những vì sao như muốn sà xuống chạm vào mặt biển, dù chỉ là trong giây lát, bởi khi bình minh chiếu rọi, là lúc những vì sao kia không còn được lộ diện…
Miên Tú cùng Trần Kha lọt thỏm giữa bờ biển dài, thong dong từng bước chân trần như muốn cảm nhận cái cảm giác ẩm ương, khi hanh khô, khi ướt át của biển mùa thu. Miên Tú khoác trên người chiếc áo vest cùng màu với đôi giày Âu giờ đã nằm chỏng chơ trên bãi cát. Đôi tay Miên Tú hờ hững níu vành áo như cố giữ cho chiếc áo không bay theo cơn gió tưởng dịu dàng mà lại dữ dội ngoài kia.
- Những ngày đó, em sống thế nào? - Trần Kha ngước mắt, nhìn thẳng về phía trước.
…
Miên Tú không trả lời. Tiếng gió rít mạnh hơn, ầm ào như chực chờ cuốn phăng luôn cả câu nói của Trần Kha. Thật ra, Trần Kha chỉ muốn biết Miên Tú trải qua những tháng ngày rời khỏi Trần Kha - à không,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-cham-vao-em/2304436/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.