Trong mắt dường như thấp thoáng bóng dáng chàng trai mỉm cười ngại ngùng, thân thể vốn nặng nề đột nhiên nhẹ đi. Khung cảnh xung quanh mờ mờ ảo ảo, nhưng Tần Sở vẫn cố gắng ngẩng đầu, nhìn người đang đi đến trước mặt mình.
"Tần Sở, anh có sao không?"
Thiếu niên chầm chậm biến thành chàng trai dịu dàng yên tĩnh trong trí nhớ, mỉm cười vươn tay ra với hắn. Tần Sở ngơ ngác vươn tay, chậm rãi đặt vào lòng bàn tay Cố An Trạch.
"An Trạch, cuối cùng em cũng chịu nhìn anh."
Bị kéo từ mặt đất đứng dậy, cơ thể mang đầy dấu vết tang thương theo năm tháng dần biến mất, đổi lại một dáng vẻ trẻ trung tràn đầy sinh lực. Tần Sở dịu dàng nhìn đối phương, từng tiếng rồi từng tiếng mà gọi tên An Trạch. Người trước mặt cũng có chút ngại mà nở nụ cười, nhưng khi hắn vừa định kéo người ôm vào lòng thì xung quanh toàn bộ đều bị bóng đêm bao phủ.
"An Trạch? An Trạch!"
Rõ ràng vừa rồi còn nắm chặt tay nhau thoáng chốc biến mất tăm, Tần Sở không khỏi hốt hoảng, không ngừng hét lớn tên người kia. Thế giới như chỉ còn lại một mình hắn, một chút ánh sáng cũng không có. Hắn liều mạng chạy thật nhanh, nhưng tựa như bị nhốt vào một cái lồng sắt màu đen, không thấy được đường để đi tìm kiếm bóng dáng của đối phương.
Chẳng lẽ...dù chết đi rồi, hắn vẫn không thể gặp được An Trạch sao?!
Như đang rảo bước trên ranh giới ý thức, ngay cả khả năng suy nghĩ cũng trôi dạt đâu mất. Đường đi ở nơi đâu, mà nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-cham-toi/1715430/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.