Tầm mắt lâm vào tăm tối, đầu óc cũng tối tắm. Giống như toàn bộ ánh sáng lẫn ấm áp của cuộc đời này đều bị cướp đi mất, chỉ chừa lại buốt giá vô tận. Hắn thấy mình như đang vùi trong bờ cát ẩm ướt, mặc nước biển xô đến gột rửa hết lần này đến lần khác.
Chân tay lạnh lẽo, trái tim cũng lạnh theo. Tần Sở vẫn còn chìm đắm trong ký ức mơ hồ, nhưng những hồi ức kia lại tựa tiếng thở dài vô tình phân tán muôn hướng, không cách nào nắm bắt được. Gương mặt của Cố An Trạch một giây trước còn hiện hữu trước mắt hắn, vẫn nụ cười đó, nhưng một giây sau lại dần hóa bi thương mà trôi xa.
Suy nghĩ của hắn đình trệ lại, lồng ngực tê liệt. Trái tim hãy còn mang theo nỗi nhớ thương dường như chạy đi theo bóng dáng xa xăm ấy, chỉ còn lại lớp vỏ ngoài trống rỗng, một mình lang thang trong thế giới cô độc tăm tối.
Hắn...sắp chết rồi ư?
Không...là An Trạch đã cứu sống hắn.
Tần Sở chậm chập nghĩ ngợi, có lẽ do đau đớn đến tột cùng, đến nỗi không cảm nhận được đau nữa. Mới vừa rồi còn như đang trôi dạt trong lòng biển sâu băng giá. Hắn ngỡ mình thoáng thấy được bóng hình An Trạch, nhưng ngay khi muốn vươn tay, mọi thứ lại như tro tàn theo gió bay đi.
An Trạch...An Trạch...
Em không cần anh nữa sao...
Thế giới u tối quanh đây chỉ còn một mình hắn, cơn lạnh thấu bao lấy cơ thể, thấm vào trong xương cốt. Những ký ức ấm áp vui sướng lúc trước giờ đây như cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-cham-toi/1715427/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.