*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Nói vậy tức là, Cố tiên sinh không có đi Mỹ phải không?" Sở Vân Thâm hơi nhíu mày, quay đầu nhìn Đoạn Thụy Kỳ ngồi cạnh bên. Đoạn Thụy Kỳ giật mình trừng to mắt, sau lại có chút nghi hoặc cắn môi dưới: "Nhưng mà...từ đó cậu ấy chưa hề liên lạc với em lần nào."
Tôi đứng một bên nhìn đôi mi Tần Sở chậm rãi rũ xuống.
Từ sau cuộc điện thoại tối qua, anh vẫn luôn ngồi bệch trong phòng khách đến ngây ngốc, mãi cho đến tận khi trời sáng, như bị đánh thức khỏi cơn mê, chậm chạp thay áo khoác ngoài, rồi lái xe thẳng đến công ty của Sở Vân Thâm.
Đoạn Thụy Kỳ thấy anh như vậy, lúc đầu thái độ cũng không mấy tốt đẹp, còn cố ý mỉa mai đôi câu. Nhưng sau khi nghe thấy lý do Tần Sở đến, lại kéo Sở Vân Thâm đến giúp đỡ. Chỉ là tôi cũng chưa hề liên lạc với bất kỳ ai trong hai người, phen này phải làm Tần Sở thất vọng rồi.
Anh vốn còn có chút hi vọng nhỏ nhoi, nhưng khi nghe đến câu trả lời như vậy, sắc mặt trong nháy mắt tràn ngập cô đơn. Thấy dáng vẻ tiều tụy kia của anh, Đoạn Thụy Kỳ cũng có hơi không đành lòng. "Thật sự không có một chút tin tức nào sao? Sau này tôi có nhắn cho cậu ấy mấy tin, nhưng đều chẳng có hồi âm..."
Gương mặt Tần Sở tái nhợt, nếu không phải cố gắng kiên cường ngồi thẳng lưng có khi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-cham-toi/1715409/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.