Không có cách nào quên được cậu ấy. 
Ngay cả khi đang cùng Hứa Tử Mặc nằm trên một chiếc giường vẫn không ngừng nhớ đến bóng dáng Cố An Trạch cuộn tròn an tĩnh cạnh mép giường. 
Tần Sở ngơ ngác nhìn chiếc khăn quàng cổ trong tay, sắc mặt dần trở nên dịu dàng. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt hơi thô ráp của cái khăn, tuy thô ráp nhưng lại đủ ấm áp. 
Càng ngày càng nhớ đến cậu ấy nhiều hơn. 
Lúc trước tại sao lại đuổi cậu ấy đi như vậy? 
Con người ngốc nghếch đó, coi hắn như cả thế giới, bị đối xử lạnh nhạt đến thế cũng chưa từng oán giận câu nào. 
Dù cho có cố tình gọi tên Hứa Tử Mặc khi đang làm tình thì Cố An Trạch vẫn sẽ ngoan ngoãn ôm lấy eo hắn, rơi nước mắt cũng không rên một tiếng, giống như chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn thì mặc kệ có bạc đãi đến mức nào cũng cắn răng chịu đựng đến cùng. 
Một người ngốc đến như vậy sao hắn có thể nhẫn tâm đuổi đi? 
Tần Sở cười chua xót, lại tiếp tục cẩn thận xoa cái khăn kia. Hắn làm sao có thể nhẫn tâm khiến cậu bị đập đầu đến chảy máu lại xem như không thấy, cũng không thèm nhìn qua một chút đã chạy trốn biệt mất cơ chứ? 
Hắn khẽ thở ra một hơi, mệt mỏi nhắm mắt lại. 
Sao hắn lại cho rằng mình chán ghét cậu? 
Nếu thật sự chán ghét Cố An Trạch, vì sao mỗi một lần chạm mặt, mỗi một lần ở chung đều sẽ khắc ghi thật sâu vào đầu, không cách nào quên được? 
Nếu thật sự 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-cham-toi/1715396/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.