Tốc độ hồi phục của Cầu Cầu đã vượt ngoài dự kiến của mọi người.
Có lẽ thần linh nghe được lời cầu nguyện của tôi, qua bảy ngày, chỉ thêu ở miệng vết thương cũng đã hoàn toàn khép lại, chỗ bị xương sườn đâm vào cũng không nhìn thấy dấu vết, bởi vì áy náy nên tôi cũng không theo Tần Sở trở về nhà mà vẫn luôn chôn chân ở trong phòng bệnh chăm sóc Cầu Cầu.
Tần Sở và Hứa Tử Mặc mỗi ngày đều tới thăm Cầu Cầu, nhưng hầu hết thời gian vẫn chỉ có mình tôi và Cầu Cầu. Không nhìn thấy Tần Sở, tâm trạng ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều, cũng không cần phải bâng khuâng suy nghĩ điều gì nữa. Từ lúc hiện hình bằng linh hồn sau khi tự sát tới nay, tôi chưa từng có một phút nào cảm thấy nhẹ nhõm như bây giờ.
Chỉ có tôi và Cầu Cầu thôi.
Chắc là do hậu di chứng sau tai nạn mà Cầu Cầu hiện giờ có xu hướng hướng nội hơn rất nhiều. Tôi sợ nó sẽ lưu lại bóng ma tâm lý, cố gắng kể một chút chuyện xưa cho nó nghe. Không nghĩ ra câu chuyện thú vị nào, tôi bắt đầu nói về những vụ ngu xuẩn của nó trong quá khứ. Nói tới nói lui cũng sẽ bất giác nhắc đến những chuyện không vui của mình, đến khi tôi hoàn hồn lại thì cũng đã nói ra miệng mất tiêu.
Nó nghe rất nghiêm túc, hơn nữa còn luôn từng giây từng phút nắm lấy tay tôi mới chịu. Tôi lo rằng Cầu Cầu sẽ có khử năng mắc bệnh trầm cảm như tôi nên rất chăm chỉ trò chuyện với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-cham-toi/1715391/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.