Hai ngày sau, hôm nay là ngày giỗ của ba mẹ cô, vì không yên tâm để cô đi thăm mộ một mình nên anh đã đi theo để bảo vệ cho cô.
Ba mẹ cô được chôn cất ở nghĩa trang gần đó, xung quanh vắng vẻ, không một bóng người, vào mùa đông, nơi đây lại càng thêm lạnh lẽo và ảm đạm, quả thật khiến cho người ta phải khϊếp sợ.
Tĩnh Ngữ đặt một bó hoa cúc trắng bên cạnh mộ ba mẹ, cô phủi đi đống tuyết trắng phủ đầy và dùng tay áo lau sạch tấm ảnh trên bia mộ để nhìn rõ gương mặt của hai người hơn.
“Ba mẹ, con đến thăm hai người đây, ở bên đó, ba mẹ có lạnh lắm không?” Cô rũ mắt, từ khi trở về quê cô vẫn chưa một lần đến đây, bởi vì cô sợ bản thân sẽ khiến cho họ thất vọng, khiến họ thêm lo lắng về cô, cho đến hôm nay, cô mới có dũng cảm đứng trước mặt họ, nói cho họ biết, con gái của họ đã lớn, đã có thể gánh vác trọng trách, nuôi dạy em gái thành người, còn có… đứa con trong bụng của cô. Cô mong ba mẹ có thể tha thứ cho cô, phù hộ cho mẹ con cô được bình an vô sự.
“Ba mẹ, con biết ba mẹ sẽ rất tức giận, con cũng biết là con đã làm xấu mặt gia đình, tất cả đều là lỗi của con. Nhưng chắc hẳn ba mẹ cũng cảm thấy quyết định không bỏ đứa bé là đúng có phải không? Dù gì thì đứa bé cũng là một sinh mạng, nó không có lỗi, càng không nên bị người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-cham-den-thuy-vy/3454652/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.