Tĩnh Ngữ không dám bỏ đứa bé cũng không có ý định nói cho Đàm Dật Trì biết, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, phải rời khỏi thành phố này càng sớm càng tốt.
Ngồi trong quán lẩu lần trước mà Âu Dương Chấn mời cô ăn, nhìn nồi lẩu sôi sùng sục vậy mà cảm giác lại vô cùng lạnh lẽo. Cô vẻ đây là một bữa ăn từ biệt cũng là lần cuối cô được gặp Âu Dương Chấn, có chút không nỡ.
Khi Âu Dương Chấn đến, mặc dù trong quán lẩu rất đông khách nhưng người mà anh ấy nhìn thấy đầu tiên chính là Tĩnh Ngữ. Vũng không biết từ khi nào, anh ấy lại cảm thấy rằng, cô thật sự rất quan trọng với anh ấy, cho dù cô có trốn trong đám người anh ấy cũng sẽ tìm ra cô một cách dễ dàng.
Nhưng anh ấy lại không biết rằng, nụ hoa vừa chớm nở đã phải bị ngắt bỏ, bởi vì thời gian không đúng, vốn dĩ ngay từ đầu đã không cần gieo rắc hi vọng.
Âu Dương Chấn bước đến, trên môi mang theo một nụ cười trìu mến, có vê như dạo gần đây anh ấy rất thích cười, đặc biệt là khi ở cùng cô: “Hôm nay em mời anh ăn lẩu có phải là trời sắp đổ mưa to rồi không? Anh nhớ bình thường em là người keo kiệt lắm không phải sao, đến bản thân cũng ngược đãi.”
“Em chỉ là muốn mời anh một bữa, sợ sau này sẽ không còn cơ hội nữa.” Tĩnh Ngữ cúi đầu, đôi môi cong lên nhưng khoé mắt lại ửng đỏ, cũng không biết tối qua đã khó nhiều đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-cham-den-thuy-vy/3446611/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.