Không thể thoát thân, không thể kháng cự, cô giờ đây không khác nào một con rối,một món đồ chơi trên tay bọn họ, chủ có thể mặc cho bọn họ giằng xé, chơi đùa.
Tĩnh Ngữ đứng bất động, đôi mắt trắng dã như người đã chết, không còn một chút sức sống nào, cơ thể cũng trở nên lạnh lẽo đến khó tin.
Đôi mắt cô thẩn thờ hướng về phía cánh cửa, cô muốn thoát khỏi đây, rời khỏi nơi đáng sợ này. Ai cũng được, hãy mở cánh cửa địa ngục đó ra, hãy giúp cô nhìn thấy ánh sáng, nhìn thấy niềm hi vọng.
Nhưng mà… cánh cửa đó vẫn đóng sập, những bàn tay ghê tởm kia vẫn đang chạm vào cơ thể cô, lướt trên da thịt cô.
Không, cô không thể tiếp tục chịu đựng, cô không muốn, cô không muốn bị xem là một món hàng, cô không muốn bị lợi dụng, không muốn bị bán đi, cô phải chạy trốn.
Tĩnh Ngữ đẩy bọn họ ra, cô vội vàng chạy về phía cánh cửa nhưng lại bị một tên đàn ông tàn nhẫn gạt chân cô khiến cô té ngã trên sàn nhà.
Đau, thật sự rất đau, đau đến mức cô không có cách nào đứng lên được, sự tuyệt vọng đang dần chôn vùi cô, đè cô xuống hố sâu vạn trượng.
Bờ vai cô run rẩy, từng giọt nước mắt tuôn trào ra khỏi hốc mắt, rơi xuống sàn nhà lạnh ngắt.
“Rầm!”
Ngay lúc đó, cánh cửa đột nhiên mở toang, một người đàn ông đá cửa đi vào, trên người anh ta mang theo một luồn sát khi u tối khiến người ta phải khϊếp.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-cham-den-thuy-vy/3439859/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.