Ở nơi cao, ta cũng sẽ nhìn rõ được thế giới này hơn, nhìn thấy được cả góc sáng và góc khuất của thành phố.
Đàm Dật Trì đứng trên sân thượng, cảm nhận từng làn gió có mang theo hơi nóng ùa tới, trầm ngâm nhìn bầu trời trong xanh.
Thật ra những lúc rảnh rỗi anh không phải thích tụ tập tập ở quán bar, anh thích cảm giác đơn độc ngắm nhìn thiên nhiên, mây trời, như vậy trong lòng sẽ cảm thấy thanh thản hơn, bình yên hơn một chút. Bởi vì khi thả hồn vào thiên nhiên, ta không cần phải lo nghĩ đế chuyện tương lai hay hiện tại, cứ như mọi chuyện trên thế gian này đều không liên quan đến ta.
Chợt, Triệu Vân Trác lại xuất hiện làm phá hỏng bầu không khí, anh ta bước đến khoác tay lên vai anh, giở giọng đùa cợt: “Sao vậy? Đang nhớ tới em nào à?”
Đàm Dật Trì không vui hất tay anh ta ra, ánh mắt như hổ đói: “Hôm qua cậu đi đâu vậy? Tôi cho trợ lí đi tìm cũng không thấy, đột nhiên bỏ về, cậu muốn chết có phải không?”
Đàm Dật Trì nhún vai cười trừ, cố tỏ ra bản thân không hề có lỗi: “Hôm qua tôi thật sự không muốn chuồn đâu, chỉ là bất đắc dĩ mới làm vậy thôi.”
“Xảo biện!” Đàm Dật Trì lạnh lùng phán một câu.
“Thật đấy, cậu biết hôm qua tôi đã gặp ai không?” Triệu Vân Trác nói.
Đàm Dật Trì không thèm trả lời.
“Tôi đã gặp Thiên Kỳ đó, cô ấy bị ép đi xem mắt.” Thấy Đàm Dật Trì không có phản ứng gì, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-cham-den-thuy-vy/3439854/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.