Sáng hôm sau, Tĩnh Ngữ tỉnh dậy từ trong giấc mộng dài, cô cũng không biết tại sao mình lại đến bệnh viện, cô chỉ nhớ là hôm qua cô đã làm đổ mì vào người khách, còn liên lụy đến ông chủ và quản lí phải bị mắng cùng mình. Còn chuyện sau đó thì cô không nhớ gì cả, không lẽ cô đã ngất đi sao?
"Có phải mình càng lúc càng vô dụng rồi không, chỉ có vậy cũng không chịu được?" Tĩnh Ngữ thở dài, trong lòng vô cùng buồn bã, cảm giác bất lực khiến cô như muốn chôn thân ở địa ngục.
Nhưng chỉ một giây sau cô đã cố gắng phấn chấn lại, cô không thể suy sụp được, nêys chỉ có một mình, mọi chuyện đương nhiên rất dễ giải quyết, nhưng bên cạnh cô còn có em gái, cô nhất định phải mạnh mẽ và mạnh mẽ.
Tĩnh Ngữ nhìn vào màn hình điện thoại, cô bắt đầu hốt hoảng: "Đã trễ đến vậy rồi sao? Không được, mình phải nhanh chóng rời khỏi đây."
...
Cả đêm qua Đàm Dật Trì đã ở lại bệnh viện không rời một bước, anh sợ nửa đêm cô lại phát sốt, vậy thì lại nguy.
Trời vừa sáng anh đã đi mua cháo, anh lo cô tỉnh lại sẽ cảm thấy đói. Tính ra đây là lần đầu tiên anh tận tình chăm sóc cho một người như vậy, nhưng biết sao bây giờ, dù gì thì người ta cũng gọi anh một tiếng chú, cứ như vậy bỏ mặc trong lòng cũng không được dễ chịu.
Trên đường mia cháo trở về, điện thoại anh chợt reo lên, là trợ lí gọi đến.
"Đàm tổng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-cham-den-thuy-vy/3439822/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.