Trước mắt Tĩnh Ngữ trở nên mờ ảo, cô vội vàng lau đi nước mắt khi nó vẫn còn chưa rơi ra ngoài, sau đó bò trên sàn, nhặt từng tờ tiền, khoé môi hơi cong lên. Cô thật sự vui đến vậy?
Bọn người đó lại cười phá lên không ngừng, có kẻ cao hứng còn phun hạt nho vào người cô, rõ ràng họ xem cô còn không bằng cả một con vật.
Nhưng cô lại không quan tâm, cô mặc kệ sự ồn ào xung quanh, tự nhủ với bản thân, tất cả rồi cũng sẽ qua thôi, không sao đâu, mạnh mé lên Lưu Tĩnh Ngữ.
Cô thật sự đã nhặt hết số tiền đấy lên, đến tờ tiền cuối cùng, cô định vươn tay ra lấy thì có một người đàn ông đã đạp lên nó, anh ta mang giày da bóng loáng, trên người là mùi hương thoang thoảng của gỗ đàn hương dường như cô đã từng ngửi được ở đâu đó.
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt sắc bén của anh ta khiến cô cảm thấy có chút chột dạ, vội vàng cúi đầu, giọng mềm mỏng: "Chú làm ơn, nhấc chân lên có được không?"
Nghe cô gọi mình bằng chú, anh ta cong khoé môi, dùng mũi giày nâng cằm cô lên, giọng nói trầm thấp: "Lần trước khi tôi nhìn thấy cô, cô còn vội vàng bỏ chạy không cho kẻ khác chạm vào mình, bây giờ lại thấp hèn ở đây nhặt từng tờ tiền. Giả vờ thanh cao như vậy, có mệt không?"
Trong không khí ồn ào, giọng trầm của anh ta như xé toạc bầu không khí, từng câu từ chữ cô đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-cham-den-thuy-vy/3439814/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.