Bọn họ hẹn nhau ở bên một đoạn tường cổ bỏ hoang của thành Đông Sơn – không biết Bao Chửng và Ti Ngôn quận chúa lo lắng cái gì mà lại đặt địa điểm gặp mặt ở đây, khiến Công Tôn Sách muốn oán cả vạn lần, cả vạn lần: gió hoang sơn dã lĩnh thổi to như vậy, còn gì tình ý chứ? Nhưng y sẽ không oán giận, bởi dù sao ước định kia của họ có thể thực hiện được hay không, không ai biết. Cũng may đợi tợi tới ngày thứ tư, người rốt cuộc đã đến.
Ti Ngôn quận chúa – không, hiện tại nên gọi nàng là Tiểu Man cô nương – dung nhan không ít tiều tụy, áo vải bình dân, trên vai chỉ có một bọc hành lý nhỏ. Thấy Bao Chửng, nàng cười đến hoa lệ, lại cũng đến đau đớn, mở miệng mà không nói nên lời, nước mắt tuôn rơi như nước suối. Bao Chửng gặp ánh mắt nàng liền cũng như bị sét đánh không thể hoàn hồn. Công Tôn Sách thật sự nhìn không nổi mới đẩy hắn một phen, hắn mới vừa cười vừa khóc đi tới trước mặt Tiểu Man, đưa tay lau nước mắt cho nàng, chỉ lặp đi lặp lại mấy câu than thở “Tốt lắm” , “Đừng khóc”.
“Hừ!” Một tiếng hừ nhẹ bảy phần cao ngạo ba phần không thể đọc nổi của Bàng Thống nhất thời đem niềm vui sướng và thương cảm nồng đậm chuyển thành địch ý và chiến ý. Triển Chiêu vốn đang theo dõi hắn, lúc này đột nhiên mỉm cười, mà Bạch Ngọc Đường vốn đang miễn cưỡng tựa vào tường đá liền xiết chặt chuôi kiếm. Công Tôn Sách tâm căng thẳng, bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-buong-tha/104800/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.