Tất cả phân tử nước trong không khí đều ngưng lại, sau đó cứng thành đá. Cuối cùng lại bị một câu nói của Tần Phong làm tan thành thể khí, phiêu tán trước mũi Triệu Vân, mang theo hơi lạnh.
Tần Phong lờ đi vẻ phẫn nộ trên mặt Triệu Vân, khoan thai lắc đầu nói:“Bằng việc em không sợ chết đỡ cho anh một viên đạn, anh đương nhiên cótư cách.”
Chỉ một câu, Triệu Vân giận quá bật cười: “Tần Phong, anh đúng là không biết xấu hổ.”
Tần Phong cười lùi lại phía sau vài bước đến gần giường, khoan thai nhưđang đứng trên quảng trường La Mã, hắn quay đầu đánh giá Triệu Vân đangđứng ở cửa ra vào. Trên mặt cô vẫn chưa hết băng lạnh, trong ánh mắtcũng dần lộ ra vẻ bực bội.
Tần Phong gật đầu: “Tiểu Vân, em phải biết rằng người đang yêu luôn có thể quang mình chính đại không biết xấu hổ đấy.”
Lần này Triệu Vân triệt để ngây người, chỉ có thể trừng mắt nhìn tênvương tử hắc đạo này trước mặt cô đang thừa nhận mình không biết xấu hổ.
Đối diện với cô, vẻ mặt Tần Phong vẫn không biến sắc, tuy không cười nhưng đáy mắt lộ ra không ít vui vẻ.
Ánh mắt bực bội của Triệu Vân dần biến mất, tự nhiên không biết phải làm gì, giống như bất đắc dĩ gặp phải một đứa bé đang cố tình gây sự, khiến Tần Phong không còn cảm giác bức người nữa.
Hắn duỗi ngón tay vỗ lên giường, gọi Triệu Vân: “Lại đây ngồi.”
Triệu Vân bất động, hắn tiến lên vài bước kéo Triệu Vân cùng nhau ngồi trên giường.
Chiếc giường êm ái, căn phòng rất lớn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-buong-tha-hiep-lo-tuong-phung/6359/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.