Tần Phong kinh ngạc nhìn Triệu Vân, trong lòng chồng chất thê lương. Hai người bọn họ giống như đang chiến đấu trên chiến trường thời xưa, dùngđến kế binh pháp hay dùng nhất “Gậy ông đập lưng ông” để tra tấn lẫnnhau.
Sáu năm trước, hắn cũng nói như thế với Triệu Vân ___ “Từ nay về sau... Hai chúng ta không liên quan gì đến nhau.”
Sáu năm sau, cô bị bệnh nằm trên giường nói với hắn ___ “Từ nay về sau... Hai chúng ta không liên quan đến nhau nữa nhé.”
Đây là loại cảm giác gì vậy? Tận sâu trong lòng hắn đang giãy dụa và do dự.
Sói nói: Nỗi đau là của mình, bình yên của cô ấy. Tần Phong, nếu anh còn nghĩ đến bình yên của cô ấy thì thanh thản buông tay cô ấy, sau đó rờiđi đi.
Thỏ nói: Anh đau, cô ấy cũng đau, Tần Phong, anh đừng do dự nữa, anh chỉ cần giữ lấy và đi cùng cô ấy.
Tần Phong nghe chúng tranh luận, tất cả đều liên quan đến cô, tất cả đều hiện lên một lần nữa trước mắ hắn, vừa rõ ràng, vừa mơ hồ, vừa ngọtngào, vừa đau khổ. Dù hắn không phủ nhận hắn không thể như Lục Ngạn đốivới Lăng Yên, nhưng hắn quả thật không quên được Triệu Vân.
Tần Phong cuối cùng cười khẽ, đôi mắt mù mịt cũng dần dần trở nên tươisáng hơn, như chưa từng nghe câu nói vừa rồi của Triệu Vân, đi đến trước giường cô, hơi xoay người. Mu bàn tay hắn đặt trên trán cô, sau đó hắnáp má với râu quai nón lún phún lên đó, cảm thất nhiệt độ đả giảm so với trước, không hề sốt cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-buong-tha-hiep-lo-tuong-phung/6355/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.