Bên ngoài trời đã đổ mưa phùn mịt mờ, thời tiết âm u ẩm ướt, Emily dùng tiếng Trung khá thuần thục hỏi: “Đầu tiên chúng ta đi đâu?” cô vẫn luôn biết Tần Phong rất thích nghe tiếng Trung.
Tần Phong trở lại thành phố C vẫn phách lối như cũ, mở cốp sau xe Lamborghini mới sắm, cất hành lý cẩn thận, Emily đi theo Tần Phong, ôm Jacob ngồi ở tay lái phụ. Sau khi rời khỏi sân bay, Tần Phong mới nói: “Trước tiên đi đến bệnh viện cùng anh, sau đó anh đưa hai người đến khách sạn.”
“Khách sạn? Monica nói ở trong nước anh có nhà mà?”
Tần Phong đạm mạc liếc qua Jacob đang ngọ nguậy trong ngực Emily, bỗng nhiên thân mật hướng tới, ghé vào tai Emily. Jacob nhanh chóng đưa hai bàn tay bé xíu lên che mặt, rung đùi đắc ý nói: “Ba muốn hôn mẹ à, con không nhìn đâu!”
Tần Phong khẽ cười một tiếng, sau đó lạnh lùng nói vào tai Emily: “Em là người phụ nữ thông minh, tốt nhất đừng ra vẻ trước mặt anh.”
Toàn thân Emily cứng đờ, im bặt như ve sầu mùa đông, lúc định nhúc nhích môi nói gì đó, Tần Phong đã mỉm cười ngồi trở lại, chăm chú lái xe.
Jacob mẫn cảm vĩnh viễn không thể bỏ qua.
Cậu bé quay người nhào vào trong ngực Emily, gấp giọng nói: “Mẹ mẹ, mẹ sao thế? Ba nói gì với mẹ à?”
Khuôn mặt trắng nõn của Emily lấy lại vẻ tao nhã, không nhìn ra chút khổ sở nào, vừa chỉnh lại quần áo cho Jacob, vừa thấp giọng nói: “không có gì, ba nói ba nhớ con.”
Jacob cười tủm tỉm vui sướng, lộ ra những chiếc răng nhỏ.
“Jacob, nhớ rõ trước mặt người ngoài không được gọi mẹ mẹ đấy, biết chưa?”
Jacob nghi hoặc: “Nhưng lúc trước mẹ ở trong nước không muốn ai nhận ra mình là minh tinh, vì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-buong-tha-hiep-lo-tuong-phung/2794535/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.