Tần Phong thở dài, ôm Triệu Vân vào trong ngực hắn, vuốt từng cái dọc theo sống lưng cô.
“Đứa bé đó là một bí mật, nhưng, nó không phải con anh.”
Triệu Vân không thể tưởng tượng nổi ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô.
“Anh với nó sống cùng nhau, nhưng nó không phải con anh, anh chỉ thayngười khác chăm sóc nó mà thôi. Anh nghĩ em sẽ không biết nên không nóicho em, dù sao sự tồn tại của nó cũng không quá đặc biệt, anh lại khôngngờ em đã biết từ lâu, còn cố ý giấu diếm anh chuyện này.”
Triệu Vân không tin: “Nhưng hai người thường xuyên xuất hiện cùng nhau,tất cả mọi người đều biết nó gọi anh là ba, đến ba anh cũng nói nó làngười thừa kế gia tộc Gambia sau anh.”
Tần Phong thề: “Nó không phải con anh, về phần ba anh coi trọng nó chỉ vì mẹ của đứa bé đó.”
“Mẹ nó là ai?”
Tần Phong lắc đầu.
Giống như tất cả chỉ là cô hiểu lầm mà thôi, lại giống như một cái bẫy đã được chuẩn bị từ lâu, kéo cô rơi vào cùng một chỗ.
“Tần Phong, nếu anh đang lừa em, em sẽ vĩnh viễn rời xa anh đấy.”
Tần Phong hôn làm khô giọt nước mắt trên mặt Triệu Vân, khởi động xe một lần nữa, không khỏi bật cười: “Anh thật sự không biết em lại thích khóc như vậy đấy, yên tâm đi, dù em có rời xa anh, anh cũng sẽ đuổi theo đến khi em trở về. Chúng ta chưa nói đến Lưu Tiểu Ngạo phải không?”
Hắn sẽ không biết vì sao Triệu Vân khó cho qua như vậy, nếu là một người phụ nữ đã từng sảy thai, thấy người đàn ông mình yêu sau khi chia taymới có mấy tháng đã sống cùng một người phụ nữ khác, còn có một đứa contrai khỏe mạnh như vậy, sự khổ sở đó so với sinh non còn nhiều hơn gấpbội.
Tần Phong nói: “Anh đã điều tra Lưu Tiểu Ngạo, sau khi Lưu Tiểu Ngạo đến Sicilian em lại có phản ứng mạnh như vậy. Cậu ta cũng là nằm vùng? Nằmvùng cho ai?”
Triệu Vân không thể thoát ra nổi cảm xúc vừa rồi, chỉ nói thật nhỏ:“Nhiều năm như vậy, vì thân phận của mình nên em cũng có rất nhiều kẻthù. Cậu ta cũng do một kẻ thù phái đến, vẫn luôn bên cạnh giám sát hành động của em. Ở Ý một lần, ở Sicilian một lần, đều là thám viên Liênbang, hơn nữa đều do Lưu Tiểu Ngạo đưa tới. Lúc đó em thấy anh đưa LưuTiểu Ngạo đến, chỉ sợ Lưu Tiểu Ngạo một lần nữa đưa thám viên Liên bangđến Sicilian sẽ bất lợi cho anh nên em mới có phản ứng như vậy.”
“Ừm, anh cũng đoán được. Sau đó thì sao? Người ở sau lưng cậu ta là ai?”
Triệu Vân mở miệng nhưng không đáp, Tần Phong nắm lấy tay cô, cô vẫnkhông nói là ai, chỉ nói: “Tần Phong, chuyện này em không thể nói được,sẽ bất lợi với anh.”
“Có liên quan đến anh?”
“Phải...Có liên quan đến cả hai chúng ta.”
Tần Phong bất đắc dĩ, tính cách quật cường của Triệu Vân thật sự khôngthể làm gì được, hắn đành vươn tay nhẹ nhàng đặt đầu cô trên vai mình,yên lặng an ủi cô. Trong lòng cô chất chứa quá nhiều chuyện, nhưng trênmặt luôn là bộ dạng không sao cả, điều đó sẽ làm cô bị nội thương mất.
“Còn Thẩm Gia Nhất thì sao? Tại sao em lại giả kết hôn cùng hắn?”
Triệu Vân ngẩng đầu liếc nhìn hắn.
“Anh có thể không tính trước mọi việc như vậy không?”
Tần Phong cười: “Không thể.”
Triệu Vân im lặng, lại dựa đầu vào vai hắn, cô cảm thấy vai hắn đặc biệt thoải mái, mỗi lần dựa lên đều có cảm giác an toàn khiến cô hoàn toànyên tâm.
“Bởi vì ba em đã biết một chuyện, em không thể chống cự nổi sự ép hỏicủa ông ấy nên mới kéo Thẩm Gia Nhất giả kết hôn. Giấy chứng nhận kếthôn là giả, mua ngoài cửa hàng đấy. Cục an toàn quốc gia có quy định,cấp trên cấp dưới không được phát sinh quan hệ.”
Tần Phong cuối cùng cũng hài lòng, bất kể Triệu Vân trả lời thật haygiả, hoặc còn giấu diếm điều gì, tóm lại bây giờ hắn đã hài lòng. Giốngnhư lời cô nói, chỉ cần hắn tin tưởng cô là đủ, có thể cô chỉ cho ThẩmGia Nhất nhìn miệng vết thương của cô, thậm chí có hơn thế cũng khôngbằng tình cảm giữa cô và hắn. Tần Phong tỉnh táo lại, hắn vĩnh viễn cómột sự tự tin, thậm chí tự tin đến mức dù cô và Thẩm Gia Nhất có thật sự kết hôn đi chăng nữa, hắn cũng có thể cướp Triệu Vân về.
Lúc này, không khí trong xe vừa đủ ấm, cảnh ngoài cửa sổ đã về đêm.
Tần Phong dừng xe lại, Triệu Vân quay đầu, phía trước sáng chói. Mộtngọn đèn chói mắt, hội trường yên tĩnh, ở chính giữa dần vang lên “Hànhkhúc hôn lễ”.
Xung quanh hội trường toàn màu xanh da trời, một biển hoa màu xanh datrời, màu xanh thuần túy như vậy nhưng lại đẹp như mộng ảo. Lúc này hộitrường không có ai khác, đi xuyên qua vòm hoa hôn lễ màu xanh da trời,chỉ có một mục sư đang đứng phía trước, mỉm cười nhìn họ.
Trong mắt cô đã nhìn thấy một hôn lễ như mộng ảo không chân thực, trong tai cô đang nghe tiếng nhạc hòa tấu du dương.
Khung cảnh như đã được chuẩn bị từ lâu, chỉ chờ cô cảm động.
Tần Phong giúp Triệu Vân xuống xe, hắn nói vào tai cô một bí mật cuốicùng: “Bốn ngày vừa rồi, anh đã chuẩn bị hôn lễ vì em. Tiểu Vân, hôn lễanh đã hứa với em.”
Triệu Vân cười khẽ, nghiêng đầu hỏi lại: “Nhưng anh cũng biết đấy, nếuanh làm vậy, sẽ chẳng khác gì Thẩm Gia Nhất. Em không thể kết hôn vớianh ấy, đồng thời cũng không thể kết hôn với anh.”
Tần Phong lấy từ trong túi áo ra hai tờ chứng nhận kết hôn, lắc lắc,cười cô ngốc: “Nghe này, đây là chứng nhận kết hôn thật. Anh biết thânphận của em không thể kết hôn với người ngoại quốc, hơn nữa kết hôn cũng phải đến Cục an toàn quốc gia báo cáo. Nhưng anh đã hack hồ sơ của em,hack luôn cả tư liệu nội bộ cục dân chính, căn cứ chính xác hai chúng ta kết hôn đã đã bị khóa, không ai có thể thấy được. Trong khi đó, anh vàem vẫn là vợ chồng hợp pháp, đây là chuyện không phải nghi ngờ nữa.”
Đôi mắt Triệu Vân ươn ướt, nhưng vẫn cố chấp trách hắn: “Anh đang phạm pháp đấy.”
Tần Phong vừa cười vừa ghé vào cổ cô, hơi thở nóng rực phả lên làn da cô, nhẹ nhàng từng đợt từng đợt sóng dịu dàng.
“Tiểu Vân, có một số việc không phải anh không thể làm, chỉ là khôngmuốn làm mà thôi. Hiện tại, vì em, anh đương nhiên có thể. Hơn nữahacker thiên tài như vậy chẳng nhẽ quốc gia không tiến hành bảo vệ sao?”
Chỉ một câu: Vì em, anh đương nhiên có thể.
Ở chỗ Tần Phong không nhìn thấy, từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dàitrên mặt cô, nhưng khuôn mặt lại dần hiện ra nét tươi cười khiến TầnPhong bao nhiêu lần khuynh đảo. Đó là sự vui mừng, kích động, hạnh phúc, không tin nổi không thể diễn đạt bằng lời, nhiều năm như vậy, lúc nàyđây lại như mộng ảo xuất hiện trước mặt cô.
Cô như bé gái mới được kẹo, lớp ngụy trang, quá khứ, hiện tại đều tanbiến, cô chỉ dùng tất cả sức lực có thể để ôm người đàn ông cô đã nhớnhung quá nhiều. Nước mắt thấm ướt áo hắn, nước mắt nóng hổi qua quần áo thấm vào ngực hắn, thấm vào trái tim hắn.
Tần Phong cũng ôm chặt cô, thâm tình chân thành nói: “Những bông hoa này là tường vi màu xanh da trời. Anh không tìm thấy loài hoa tường vi nàomàu xanh da trời trên thế giới nên anh đã dùng thuốc tự tay nhuộm. Cònnữa,...” Tần Phong lấy trong túi áo một cái hộp, nhẹ nhàng mở ra, bêntrong có một chiếc nhẫn hoa tường vi vàng, từng lớp cánh vờn quanh nụhoa, “Anh nhớ em từng nói, nếu có một bông hoa tường vi bằng vàng sẽ tìm được hạnh phúc. Cho nên anh đã phác thảo hoa tường vi, đích thân làmchiếc nhẫn hoa tường vi vàng cho em, hôn lễ này, anh chưa bao giờ nhờđến ai khác, đây là bí mật của hai chúng ta.”
Triệu Vân nước mắt giàn dụa, mở to mắt nhìn người đàn ông cao cao tạithượng vĩnh viễn áp đảo này đang quỳ một chân trước mặt cô, giơ hộp nhẫn hoa tường vi vàng lên.
Hắn hỏi: “Xin hỏi tiểu thư Triệu Vân, cô có thể gả cho tôi không?”
Thời gian như ngừng lại, cô chăm chú nhìn người đàn ông này, cô nhẹnhàng cong khóe môi, dịu dàng nở nụ cười, nước mắt hòa cùng hạnh phúchiện ra trước mặt Tần Phong.
Ngày hôm nay có lẽ là ngày Triệu Vân khóc cười nhiều nhất.
Người phụ nữ nào cũng hi vọng sẽ được cầu hôn như trong mơ nhưng lạikhiến cô ấy nhớ cả đời, mỗi lần nhớ lại đều có thể hạnh phúc mỉm cườinắm tay người đàn ông đang đứng bên cạnh.
Tần Phong đã thực hiện giấc mơ này vì Triệu Vân.
Triệu Vân cười đưa tay ra, Tần Phong nhẹ nhàng nghiêm túc đeo chiếc nhẫn vào tay cô.
Hạnh phúc, chỉ đơn giản như thế.
Trong giáo đường, tiếng chuông hạnh phúc đúng giờ vang lên, dư âm vẫnnhư còn đâu đây, một lần nữa chứng minh hôn lễ này là chân thành, thathiết, yêu thương. Mục sư hỏi: “Tần Phong, con có nguyện ý lấy Triệu Vân làm vợ không? Con có nguyện ý dù lúc vui hay buồn, giàu sang hay nghèokhó, khỏe mạnh hay bệnh tật, sung sướng hay khổ đau con vẫn sẽ yêu côấy, trung thành với cô ấy mãi mãi không?”
Tần Phong dùng tiếng Trung trả lời: “Con nguyện ý.”
“Triệu Vân, con có nguyện ý gả cho Tần Phong với tư cách là vợ anh ấykhông? Con có nguyện ý dù lúc vui hay buồn, giàu sang hay nghèo khó,khỏe mạnh hay bệnh tật, sung sướng hay khổ đau con vẫn sẽ yêu anh ấy,trung thành với anh ấy mãi mãi không?”
Triệu Vân mỉm cười gật đầu, giọng nói hòa với nước mắt rơi xuống đất, khẽ đáp: “Con nguyện ý.”
Sau đó, thanh âm trang trọng của mục sư vang khắp hội trường:
Từ nay về sau, con sẽ không bị nước mưa lạnh buốt xối ướt, vì hai con sẽ che chở lẫn nhau.
Từ nay về sau, con sẽ không cảm thấy rét lạnh, vì linh hồn hai con sẽ sưởi ấm cho nhau.
Từ nay về sau, con sẽ không còn cô độc.
Từ nay về sau, các con vẫn là hai người, nhưng chỉ có một tính mạng.
Cầu mong cho cuộc sống của các con, mỗi ngày đều tốt đẹp đến mãi về sau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]