Dịch: Mon
Lúc này đã là 11 giờ đêm, khu này lại là khu xa hoa cao cấp nên nhà cửa rất thưa thớt. Mùa hè vẫn chưa qua, vậy mà trong thời tiết này, gió nhẹ vừa thổi qua là Vệ Lam đã lạnh đến phát run, đó là cảm giác rét buốt từ tận sâu trong lòng, không cách nào chống đỡ nổi.
Cơ thể cô vẫn còn đau nhưng so với nỗi đau đớn và tuyệt vọng trong lòng thì thật sự nó chẳng là gì cả.
Cô đi rất chậm, vừa ra khỏi cửa khu nhà, trong màn đêm yên ắng bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã, bên nặng bên nhẹ. không cần quay đầu lại cô cũng có thể đoán được là ai.
Lòng Vệ Lam cảm thấy buồn phiền. Ngay giờ khắc này, cô tuyệt đối không muốn gặp người kia, cho nên bèn bước nhanh chân hơn.
Tiếng giày cao gót gõ lên mặt đường cùng tiếng bước chân lúc nặng lúc nhẹ hòa lẫn vào nhau khiến àn đêm trở nên hết sức hỗn loạn.
Trên đường có xe hơi đi ngang qua, để lại một ánh đèn sau, nhưng lại không thấy bất kì chiếc taxi nào nên Vệ Lam chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
Tiếng bước chân phía sau cũng tiếp tục đi theo. Trải qua một đoạn đường vội vàng hỗn loạn, lúc này bước chân ấy đã hòa nhịp cùng bước chân cô, và vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Điều này càng làm Vệ Lam thấy bực bội, nhưng cô không muốn quay đầu lại.
Đi được một đoạn, nhà cửa hai bên đường dần đông đúc lên, dấu hiệu màu xanh lam trước cổng một tòa nhà màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-buong-tay/1241480/chuong-37.html