Chương trước
Chương sau
Mấy ngày nay Thời Vi đã mơ rất nhiều về quá khứ, trong mơ Mục Thần mặc đồng phục cao trung, thiếu niên thân hình mảnh khảnh, biểu tình ôn hòa, ánh mắt giấu giếm sủng nịch, trong nháy mắt lại đổi thành con ngươi đen nhánh, lạnh lùng mà nhìn cô......

Những giấc mơ kỳ cục này đã trực tiếp khiến chất lượng giấc ngủ của Thời Vi giảm xuống, mỗi ngày cô đều không thể không dùng rất nhiều che khuyết điểm để che quầng thâm mắt, như vậy nhìn qua cô mới có khí sắc tốt một chút.

Vào sáng thứ sáu, Thời Vi cùng Sơ Niệm Dao đều nhận được thông báo thi vòng hai: Phỏng vấn của phòng thí nghiệm quyết định thi vòng hai, muốn các bạn học làm thí nghiệm tại hiện trường, các đàn anh sẽ chấm điểm tại hiện trường để đánh giá trình độ của mọi người.

"Làm cái gì?" Sơ Niệm Dao liên tục oán giận: "Tớ thực sự không muốn gặp lại đàn anh Mục Thần, anh ấy phỏng vấn thật đáng sợ, tớ thấy anh ấy chắc sẽ không dám làm thí nghiệm mất."

Quách Cẩn Đồng từ trên giường thò đầu ra, hứng thú bừng bừng hỏi Sơ Niệm Dao: "Thật sự đáng sợ như vậy sao? Tớ thích đàn ông cao lãnh nha! Haiz, sớm biết vậy tớ cũng chăm chỉ học tập, như vậy cũng có tư cách đi gặp đàn anh Mục Thần, tớ đúng là không biết cố gắng."

Sơ Niệm Dao mắt trợn trắng: "Vẫn là trò chơi thích hợp với cậu hơn, cậu nhát gan như vậy nhìn thấy Mục Thần sẽ bị dọa khóc."

"Hừ, biết rồi, cậu thật xấu, không chơi với cậu nữa, tớ đi tìm tình duyên của tớ chơi."

"Chỉ biết tình duyên......"

Phòng của Thời Vi có tổng cộng bốn người, Quách Cẩn Đồng ham mê trò chơi, thường trốn những tiết không quan trọng, trò chơi có "Tình duyên duyên" "Sư phụ phụ" "Đồ đệ đệ"; còn có người tên Bách Lộ, là phó chủ tịch hội sinh viên, công việc bận rộn, đi sớm về trễ, cơ hội gặp mặt cũng không nhiều; hai người còn lại chính là Sơ Niệm Dao cùng Thời Vi.

Trong đó, Sơ Niệm Dao và Thời Vi quan hệ tốt nhất, Sơ Niệm Dao rất thích Thời Vi, cô ấy là một nhan cẩu*, đối với mỹ nhân trời sinh "thiên sinh lệ chất" không thể kháng cự, cho nên cả ngày đi theo Thời Vi.

* Nhan cẩu: Những người yêu thích vẻ đẹp của con người.

* Thiên sinh lệ chất: Vẻ đẹp tự nhiên

Sơ Niệm Dao cũng là một người dễ bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh, Thời Vi nỗ lực tự chủ, có lòng cầu tiến, ngay cả Sơ Niệm Dao cũng đi theo học tập, cho nên Sơ Niệm Dao thường nói: "Tớ có thể có thành tích như hôm nay, tất cả đều là Thời Vi mang tới!"

Thời Vi đối với chuyện này không hề có ý kiến, cô tuy rằng tính tình không tốt, nhưng bốn người ở chung cũng rất hòa hợp, đều không phải những cô gái có ý xấu gì, cho dù có một ít tật xấu cũng không ảnh hưởng.

Giờ phút này Thời Vi nghe Quách Cẩn Đồng cùng Sơ Niệm Dao nói chuyện tào lao, cảm xúc nôn nóng lúc nhìn thấy thông báo thi vòng hai bất tri bất giác bình phục rất nhiều, cô bắt đầu trang điểm trước gương, cô cố ý trang điểm tông màu cam, tông màu này có vẻ khiến cô có thêm chút khí thế, lần trước phỏng vấn thật sự quá thất thố, lần này cô sẽ không bị Mục Thần ảnh hưởng nữa.

Nghĩ đi nghĩ lại, Thời Vi vừa ra đến cửa lại xịt chút nước hoa, là cô tự mình điều hương, loại mùi hoa phương đông, hổ phách và vani ở cuối làm cho hương hoa tươi mát ngọt ngào ban đầu có chút gợi cảm lười biếng, trước mắt là mùi hương cô điều vừa lòng nhất.

Khứu giác là thứ có thể khiến cô cảm thấy bình tĩnh, trên người có hương vị mình thích, Thời Vi liền cảm thấy nhìn thấy Mục Thần cũng không có gì đáng sợ.

Chỉ là, khi tới nơi thi vòng hai, Thời Vi mới phát hiện bản thân suy nghĩ quá ngây thơ.

Nội dung thi vòng hai không tính là khó cũng không tính là dễ, đây là thí nghiệm hóa học tại chỗ, yêu cầu cần chú ý chính là chất xúc tác của thí nghiệm hóa học này rất khó kiểm soát, sẽ thử thách sự tập trung và kiên nhẫn.

Mấu chốt nhất chính là, trong lúc thi vòng hai, Mục Thần và các đàn anh phỏng vấn sẽ đi tới đi lui giữa các sinh viên, thỉnh thoảng ghi lại điều gì đó, có lẽ là để chấm điểm.

Thời Vi cúi đầu làm thí nghiệm, nhưng cô luôn ngửi thấy mùi thơm của cỏ cây trên người Mục Thần, chợt xa chợt gần, mùi hương này khiến cô có chút khó có thể tập trung, không biết có phải cô ảo giác hay không, cảm thấy có một ánh mắt lạnh lẽo dừng ở trên người mình, khiến lưng như bị kim chích.

Sự tập trung ngày thường mà cô lấy làm tự hào tựa hồ biến mất, cô hết cách chậm chạp tiến vào trạng thái thí nghiệm, mười phút ngắn ngủi mà phạm phải hai sai lầm, buộc cô phải thực hiện lại thí nghiệm, cuối cùng cô điều chỉnh trạng thái hoàn thành thí nghiệm, lại ngẩng đầu, phát hiện trong phòng đã không có người.

Các bạn học tới thi vòng hai phỏng chừng đều đã làm xong rời đi, các học trưởng cũng không biết đi khi nào, thí nghiệm này, xác thật cô làm rất lâu.

Chút tiền đồ này.

Thời Vi trong lòng mắng chính mình, cô bắt đầu rửa sạch ống nghiệm, khi rửa sạch được một nửa, trong lúc vô tình ngẩng đầu, phát hiện Mục Thần đang dựa nửa người vào cửa, con ngươi đen nhánh, ánh mắt nặng nề mà nhìn cô.

Thời Vi hoảng sợ, ống nghiệm trong tay không nắm chặt, "xoảng" một tiếng rơi trên mặt đất, thanh âm thanh thúy, chia năm xẻ bảy, mảnh thủy tinh vỡ tung tóe khắp sàn nhà.

Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng ống nghiệm vỡ đột ngột mà bén nhọn, Thời Vi rất nhanh phản ứng lại, nói một câu "Xin lỗi" liền muốn đi nhặt mảnh thủy tinh, giây tiếp theo, cô đột nhiên bị người đàn ông túm chặt cổ tay, một tay kéo cô lại.

Sau đó, Thời Vi bị anh kéo đến trước mặt, hai người nháy mắt ở cự ly cực gần, Mục Thần cúi đầu nhìn cô, đuôi mắt phiếm hồng, anh hỏi cô ——

"Thời Vi, sao em còn dám xuất hiện trước mặt tôi?"

Giọng nói lạnh lùng và chứa đầy những cảm xúc mơ hồ không thể kiểm soát.

Đây là lần đầu tiên anh gần gũi với cô như vậy kể từ khi hai người gặp lại nhau, cũng là lần đầu tiên lấy thân phận Mục Thần, gọi tên cô.

Trước mắt Mục Thần, mắt đen giá rét, mang theo hận ý, bàn tay to nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, tựa hồ hận không thể bóp nát xương cổ tay của cô.

Thời Vi chịu đựng đau, hít vào một hơi, cô cũng chịu đủ ánh mắt lạnh lẽo của Mục Thần mỗi khi nhìn thấy anh rồi, vậy dứt khoát nói ra đi.

Là yêu là hận, hãy nói rõ ràng.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nhếch đôi môi đỏ mọng: "Tôi cũng đang muốn hỏi anh, Thiên Đại đứng đầu cả nước về hóa học, lúc đầu rõ ràng là tôi muốn đến đây đọc hóa học, anh nói muốn đi Thượng Giao, nhưng hiện tại lại xuất hiện ở chỗ này, vì sao?"

Cô muốn hỏi anh câu hỏi đã ám ảnh cô từ năm nhất này. Tuy rằng biết Mục Thần làm cái gì cũng có thể làm được mọi thứ cực hạn, nhưng cô vẫn muốn biết, anh vì sao lựa chọn tới nơi này, là bởi vì cô sao?

Biết Thời Vi suy nghĩ cái gì, Mục Thần cười lạnh nói: "Em tưởng vì em? Tôi học cái gì là tự do của tôi, đừng tự mình đa tình."

Lúc nói chuyện, sức lực trên tay anh vô ý tăng lên, Thời Vi đau đến nhíu mày, cô thật sự không chịu nổi, trước tiên dịu giọng: "Đau, đàn anh."

Cô cố ý cường điệu hai chữ đàn anh, giọng nói mềm mại cộng với khuôn mặt đẹp mê hồn, mang theo chút tư thái nhu nhược động lòng người.

"Lúc đau thì biết gọi đàn anh?" Nói đến đây, lực trên tay Mục Thần rõ ràng lỏng rất nhiều, chỉ là như cũ không có ý định buông cổ tay cô ra.

Xem ra Mục Thần vẫn giống như trước, ăn mềm không ăn cứng.

Thời Vi vừa định nói gì đó, nhưng vào lúc này, hai người đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, Mục Thần rất nhanh buông cổ tay cô ra, tựa hồ không muốn để cho người khác nhìn thấy bất kỳ liên hệ nào giữa hai người.

Người tới là Giang Dịch Phàm, điều đầu tiên Giang Dịch Phàm chú ý tới chính là mảnh thủy tinh trên mặt đất: "Hả, ống nghiệm bị vỡ hả?"

"A, xin lỗi, là em làm vỡ." Thời Vi lúc này mới nhớ tới, cô cúi người muốn nhặt mảnh vỡ, Giang Dịch Phàm vội vàng ngăn lại: "Đừng dùng tay, nguy hiểm đó, bị thương đứt tay sẽ không tốt, trong góc phòng có chổi, anh quét một chút là được."

"Vậy...... Cảm ơn học trưởng."

Ánh mắt Mục Thần lãnh đạm quét qua người Thời Vi và Giang Dịch Phàm, không cảm xúc mở miệng: "Tôi về phòng thí nghiệm trước."

Giang Dịch Phàm vội vàng đáp: "Được."

Mục Thần không nhìn hai người họ nữa, xoay người đi ra ngoài, nhưng khi nhớ tới dáng vẻ quan tâm của Giang Dịch Phàm, khóe miệng anh hơi nhếch lên.

Thời Vi luôn có loại năng lực này, khiến vô số đàn ông khom lưng vì cô.

Thêm một người cũng không nhiều lắm, thiếu một người cũng không ít.

Các phòng thí nghiệm do các giảng viên khác nhau phụ trách có khu vực làm việc khác nhau, nhưng mọi người đều có phòng nghỉ chung, lúc Mục Thần trở lại phòng nghỉ, nghe thấy mọi người đang thảo luận về Thời Vi.

"Đàn em tên Thời Vi kia cũng quá đẹp đi, nhan sắc này của đàn em vào giới giải trí cũng là số một số hai, nháy mắt hạ gục một loạt nữ minh tinh."

Có nữ sinh chưa thấy được, không tin nói: "Có khoa trương như vậy không?"

"Cậu gặp được sẽ biết, dù thí nghiệm của cô ấy có tệ đến đâu tôi cũng hy vọng cô ấy gia nhập phòng thí nghiệm chúng ta, thí nghiệm có thể từ từ dạy được, đàn em xinh đẹp như vậy thì không thể bỏ lỡ."

"Tưởng bở, Giang Dịch Phàm đã đem cô ấy đi rồi, cậu xem Giang Dịch Phàm kia thái độ xum xoe, khẳng định là thích đàn em."......

Mọi người đang thảo luận sôi nổi, Mục Thần mặt mày nhàn nhạt, không có ý định tham gia, anh đi đến chỗ nghỉ ngơi quen thuộc của mình, cởi áo khoác ra đặt ở sau ghế, khi cởi áo anh ngửi thấy mùi thơm trên tay mình, động tác hơi ngừng lại.

Đó là một hương thơm rất nữ tính, mang theo ngọt ngào cùng ủ rũ. Hẳn là vừa rồi nắm cổ tay Thời Vi, dính một chút mùi. Từ khi cao trung, cô đã rất thích nước hoa, bây giờ vẫn không thay đổi.

Lộ Dịch Dương thấy anh đứng ở đó, thò qua hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không sao."

Thấy Mục Thần không muốn nhiều lời, Lộ Dịch Dương cũng không truy vấn: "Đúng rồi, không phải cậu đi phỏng vấn trong phòng thí nghiệm thay cho thầy Từ của chúng ta sao? Vậy đàn em thế nào, có thực sự đẹp như vậy."

Tiếng thảo luận của những người khác nhỏ dần, đều dựng lỗ tai muốn nghe xem Mục Thần nói thế nào, mọi người đều không quên ngày phỏng vấn đó, là Mục Thần đánh gãy lời tự giới thiệu của Thời Vi.

Chỉ là Mục Thần tương đối khó tiếp cận, ai cũng không dám hỏi, quan hệ tương đối tốt với Mục Thần chính là Lộ Dịch Dương và Hình Tĩnh Bách cùng phòng thí nghiệm với anh, hiện tại Lộ Dịch Dương tới hỏi, không biết anh có trả lời hay không.

Mục Thần nhìn Lộ Dịch Dương, ngồi vào ghế, nhấp một ngụm cà phê, anh mở miệng, giọng nói bình tĩnh mà lãnh đạm: "Cậy đẹp mà kiêu, hùng hổ doạ người."

Phòng nghỉ tức khắc một mảnh yên tĩnh.

Tám chữ này, xem như đánh giá rất kém cỏi.

Mọi người không dám lớn tiếng thảo luận, khe khẽ nói nhỏ: "Mục Thần quả nhiên chán ghét loại như Thời Vi", "Đóa hoa trên đỉnh núi như đàn anh Mục Thần khẳng định chướng mắt loại yêu diễm này."

......

Mục Thần lẳng lặng nhấm nháp cà phê, để vị đắng của cà phê vây lấy vị giác của mình, đầu lưỡi lan tỏa vị đắng và thơm, như để che đi hương thơm của người phụ nữ vừa rồi còn đọng lại trong mũi, trong tâm trí anh nhớ tới thời điểm học cao trung, Thời Vi trước khi rời đi nói những lời cuối cùng với anh ——

"Tôi đối với cậu từ đầu tới cuối đều là đùa bỡn, vốn tưởng rằng cậu khó trêu chọc, không nghĩ tới chỉ có như vậy."

"Ai sẽ cảm thấy hứng thú đối với người không thú vị như vậy."

Lúc ấy cô cười, đôi mắt đào hoa quyến rũ tràn đầy kiêu ngạo, còn có đối với anh khinh thường cùng chán ghét, như thể anh là thứ rác rưởi dùng xong có thể vứt đi, không còn giá trị lợi dụng.

Nhớ lại cảnh tượng đó, sắc mặt Mục Thần càng lạnh hơn, anh bất giác nắm chặt ly trong tay đến nỗi xương ngón tay lộ ra, châm chọc nghĩ, đánh giá của anh đối với Thời Vi, nửa điểm không sai.

Cậy đẹp mà kiêu, hùng hổ doạ người.

Cô chính là một người như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.