Chương trước
Chương sau
Trò chơi nói thật hay thử thách trong KTV ngày càng sôi nổi, mọi người cũng trở nên thoải mái hơn, Sơ Niệm Dao cũng bắt đầu cười lớn ồn ào: "Cởi quần áo! Cởi quần áo!"

Thời Vi lặng lẽ lùi ra rìa đám đông, không phải cô không chú ý đến ánh mắt lạnh lùng của Mục Thần từ xa, nhưng cô chỉ có thể làm bộ như không thấy.

Vừa rồi uống nhiều nước, Thời Vi có chút muốn đi WC, cô đẩy cửa ra ngoài, mọi người ồn ào náo nhiệt, ai cũng không chú ý tới cô.

WC nam và WC nữ trong KTV được tách biệt, ở giữa xài chung một bồn rửa tay, sau khi đi WC xong, Thời Vi cúi đầu rửa tay, bên cạnh cũng có một người đàn ông đang rửa, cách hai bồn rửa Thời Vi cũng có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

Cô liếc nhìn đồng hồ, 10 giờ tối là thời điểm lộng hành của những kẻ say xỉn.

Vừa mới tắt vòi nước, người đàn ông bên cạnh liền thò qua, người đàn ông có vẻ ngoài béo, mặt đỏ bừng vì say, xoa xoa tay hướng Thời Vi cười: "Thêm WeChat nhé?"

Mùi rượu quá gay mũi, Thời Vi nhíu mày, người điều hương không nhất thiết phải bỏ thuốc kiêng rượu, cũng có rất nhiều hương liệu liên quan đến thuốc lá, chỉ là phải vừa phải. Nồng độ cồn của người này cao, khiến Thời Vi khó chịu.

Mùi mồ hôi của người đàn ông trộn lẫn với rượu thật khó diễn tả, Thời Vi có chút ghê tởm, cô không thể chịu đựng được nữa, không kiên nhẫn nói: "Thêm mẹ anh."

Người đàn ông ngẩn người, men say bốc lên, nửa ngày mới hiểu được: "Mắng tao hả?"

Thời Vi mặt không đổi sắc liếc hắn một cái: "Thì sao."

"*** mẹ!" Người đàn ông giơ tay lên muốn đánh cô: "Lớn lên giống hồ ly tinh còn cho rằng mình là người tốt, hôm nay ông đây cho mày thấy nhan sắc thật của mình, dám mắng tao, con điếm này!"

Thời Vi lười dây dưa với sâu rượu, cô biết bàn phục vụ ở gần đây, đang định gọi bảo vệ KTV đến đem tên sâu rượu này đi, nhưng giọng nói nghẹn lại trong cổ họng.

Bởi vì, Mục Thần đột nhiên xuất hiện trước mặt, đang đứng trước người cô, đưa lưng về phía cô, dùng tư thái bảo vệ, lạnh lùng nói với tên sâu rượu: "Cút."

Tên sâu rượu kia vừa thấy Thời Vi có người giúp đỡ, hùng hùng hổ hổ chửi hai câu, lúc này mới rời đi. Thời Vi nhìn đến buồn cười, cho nên nói trừ loại uống đến ý thức hôn mê, đều không gọi là say, cùng lắm là sâu rượu thôi, rượu làm tăng dũng khí của con người, bất quá là ỷ vào tác dụng của cồn mà tùy ý làm bậy.

"Cảm ơn," Thời Vi nói cảm ơn, đang muốn đi, giây tiếp theo, Mục Thần đã đè đầu vai cô lại, ánh mắt nguy hiểm ——

"Nói chuyện, hả?"

Ở chỗ ngoặt, Mục Thần một tay chống lên trên tường, đem Thời Vi giam trong ngực, một tay khác chặt chẽ ấn đầu vai cô, tư thế này có vẻ ái muội, giống như hai người đang thân mật tán tỉnh nhau, kỳ thật Thời Vi biết, Mục Thần đang ngăn cô trốn.

Biết sẽ có một hồi "hưng sư vấn tội"*, không nghĩ tới sẽ đến nhanh như vậy.

* Hưng sư vấn tội: chỉ việc hỏi tội/ trách hỏi ai đó

Khoảng cách bọn họ rất gần, mùi cỏ cây trên người Mục Thần càng thêm rõ ràng, lại nhiễm một chút mùi cà phê nồng đậm, mùi gió lạnh, tươi mát lại nguy hiểm, rất thơm.

Phản ứng của Thời Vi khiến bản thân cảm thấy bất đắc dĩ, khi nào rồi còn suy nghĩ mùi trên người anh?

Mục Thần mặt mày lạnh lùng, đôi môi tái nhợt, toàn thân mang theo khí lạnh dày đặc, liền lấy tư thế này nhìn xuống cô.

Giọng anh vang lên trên đỉnh đầu Thời Vi, tiếng nói hơi khàn: "Em có ý gì?"

Thời Vi khẽ nâng cằm, giống như không rõ: "Anh muốn nói gì......"

Hiện tại còn giả ngu với anh.

Mục Thần không hề khách khí, anh giơ tay, đầu ngón tay mạnh mẽ nắm cằm cô, ép cô ngẩng đầu nhìn mình, đôi mắt đen thâm thúy: "Tôi hỏi lại lần nữa, em rốt cuộc có ý gì?"

Lúc trước nói anh không thú vị là cô, hiện tại nói thích anh, ký ức khắc sâu cũng là cô, sao, Mục Thần anh nhìn qua tựa như tên ngốc, xứng đáng bị cô chơi đến xoay vòng sao?

Ánh mắt Mục Thần càng lạnh, anh thấp giọng cười, nghe được trong lồng ngực của anh truyền ra tiếng cười Thời Vi có chút kinh hãi, giọng anh cực thấp ——

"Em là cảm thấy, cùng một thủ đoạn, tôi sẽ mắc mưu lần thứ hai sao?"

Ngữ khí của anh mang theo hận ý.

Nhưng, không phải Thời Vi hận anh sao?

Cằm Thời Vi bị anh bóp, bị bắt ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại của anh, cô trầm mặc hai giây, đột nhiên nở nụ cười, mặt mày hết sức lẳng lơ: "Anh sẽ không sao?"

Mục Thần hơi giật mình: "Cái gì?"

Thời Vi giơ tay, đè lên ngực anh, cô chớp chớp mắt, giọng điệu âm cuối kéo dài: "Em có thể nghe thấy tim anh đập rất nhanh, anh xem, cho dù là lần thứ hai, anh vẫn như cũ bị em trêu đến động tâm."

Người phụ nữ này...... Bị nhốt trong lòng anh vẫn không thành thật như vậy.

Nhưng đáng chết chính là, Mục Thần bị cô nói trúng rồi.

Người phụ nữ trong lòng thanh tú mềm mại, đầu ngón tay cô phảng phất mang theo nóng bỏng, xét về kỹ xảo, cô là yêu tinh hạng nhất.

Trầm mặc một lúc, Mục Thần bỗng dưng cười khẽ một tiếng, buông bàn tay đang bóp cằm cô, chống tay lên tường, chân dài vừa nhấc, trực tiếp khống chế được cô: "Em không sợ tôi sẽ làm gì em sao?"

Giọng anh khàn đi nhiều, là bộ dáng động tình quen thuộc.

Thời Vi sớm biết rằng, Mục Thần căn bản nhìn qua không phải cao lãnh cấm dục như vậy, bản chất anh là chó săn, lúc trước cao trung khi bị trêu trọc anh còn khắc chế bản thân không động vào cô, nhưng hiện tại, anh đã năm tư, tính tính sớm đã không cần khắc chế.

Huống chi là đối với Thời Vi, anh hận cô như vậy, căn bản không cần thương hoa tiếc ngọc.

Thời Vi cảm thấy tình hình phát triển vượt qua phát đoán, nhưng rút lui bây giờ không phải là phong cách của cô, vậy tiếp tục tiến về phía trước thôi, có rất nhiều việc, vốn dĩ không có đúng sai.

Đôi mắt cô lấp lánh, ngả ngớn nói: "Anh có kinh nghiệm sao?"

Điều này đã mang tính sỉ nhục.

Quả nhiên, ngay sau đó, ánh mắt Mục Thần hoàn toàn mờ đi, anh không chút do dự cúi đầu, hung hăng cắn lên đôi môi đỏ kiều diễm của cô, vốn dĩ hôm nay cô cực kỳ xinh đẹp, chiếc áo lông trễ vai lộ ra đường cong cổ gợi cảm, Mục Thần chọn cắn môi đỏ mọng của cô, động tác không nhẹ, Thời Vi đau kêu lên một tiếng.

Đúng là một con chó...... Tức lên còn cắn người.

Mục Thần rất nhanh nhả ra, khi anh nhìn Thời Vi lần nữa, ánh mắt nháy mắt mất đi độ ấm: "Hút thuốc?"

Mục Thần biết, Thời Vi là người điều hương sẽ không chạm vào thuốc lá, cho nên mùi thuốc lá trên người cô lúc này tưởng chừng như không phải của cô, hiển nhiên đến từ đàn ông.

Thời Vi tỉnh táo lại từ đau đớn, mái tóc xoăn của cô sau khi lăn lộn mà trở nên hơi rối xõa trên vai, có loại vẻ đẹp bị chà đạp, cô phản ứng trong chốc lát...... Mùi thuốc lá trên người cô?

Ồ, là đến từ Hứa Tinh Nghiêu. Hứa Tinh Nghiêu sau khi vào đại học không biết học ai hút thuốc, cũng may không nghiện, giữa trưa cô gặp Hứa Tinh Nghiêu, trên người cũng mang theo chút mùi thuốc lá, mùi thuốc lá rất nhẹ, không tính là khó ngửi, cô không để ý.

Cô ở chỗ này hồi tưởng, ánh mắt Mục Thần cũng đã thay đổi, mùi thuốc lá trên người cô, hơn nữa tiệc tối không tới, các đàn anh trêu chọc "Công việc bận rộn" ở trong đầu Mục Thần càng thêm rõ ràng.

Thân thể so với đại não càng thành thật, anh trực tiếp lùi ra phía sau một bước, ánh mắt hiện lên sự chán ghét thật sâu với cô, ngữ khí cực lạnh: "Em không cảm thấy bản thân bẩn sao."

Không phải hỏi, là khẳng định.

Cô bẩn?

Thời Vi tự giễu mà giật nhẹ khóe miệng, cô cũng không muốn giải thích: "Anh nói bẩn thì là bẩn đi."

Mục Thần không còn hứng thú nói chuyện với cô, biểu tình anh lạnh băng, mơ hồ mang theo ác ý, xoay người muốn đi, Thời Vi gọi anh lại: "Đúng rồi, hai câu hát vừa rồi, là hát cho anh nghe. Cảm ơn anh, ban em cảnh trong mơ còn ban em mau tỉnh giấc."

Nói tới đây, giọng cô cũng mang theo chút mỉa mai.

Mục Thần không để ý tới Thời Vi: "Đồ điên."

Anh không muốn dành thêm thời gian với Thời Vi dù chỉ một giây.

Thời Vi dựa vào tường, nhìn bóng dáng Mục Thần rời đi, cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, cô ấn ấn giữa mày, không biết sao sự tình lại phát triển trở thành như vậy.

Ra khỏi WC, đụng phải tên sâu rượu cùng Mục Thần, tên sâu rượu không làm gì cô, nhưng thật ra Mục Thần để lại cho cô vết thương đầy người, vết bầm tím trên cằm và vết cắn trên môi. Ha, anh xuống tay cũng đủ nặng.

Kỳ thật vừa rồi, Mục Thần hỏi cô có ý gì, vì sao muốn nói hồi ức của cô và Mục Thần, tuy rằng cô không trả lời, trong lòng cũng vẫn luôn tự hỏi vấn đề này.

Thật sự chỉ bởi vì đó là đoạn ký ức sâu sắc nhất sao?

—— không phải.

—— là bởi vì cô khó chịu.

Không thích biểu hiện của Mục Thần trở nên ôn hòa khi nói chuyện với Hình Tĩnh Bách, khó chịu khi Mục Thần vặn nắp chai cho Hình Tĩnh Bách mà làm lơ cô, không muốn nhìn thấy nụ cười hạnh phúc và ngại ngùng của Hình Tĩnh Bách khi nhắc tới người mình thích.

Người được thiên vị thì không có gì phải sợ hãi, khi cô đã từng được Mục Thần đối đãi ôn nhu và sủng nịnh như vậy, cô sẽ không thể chịu đựng được loại khoảng cách này nữa.

Thật buồn cười, cô biết mình có tính chiếm hữu mạnh, cũng cho rằng bản thân khống chế rất tốt, lại hóa ra, bất tri bất giác, cô sớm bị dục vọng chiếm hữu chi phối.

Cho nên sẽ cố ý đến trước microphone hát 《 Dễ cháy dễ nổ 》, trở thành tiêu điểm của hội trường, cho dù trong lòng biết người mới không nên là tâm điểm chú ý trong bữa tiệc kiểu này; cho nên khi bị hỏi, lựa chọn nói chính là đoạn ký ức khắc sâu cùng Mục Thần.

Thực ra, trong sâu thẳm trái tim cô, chính là muốn nhìn Mục Thần vì cô mà mê muội, bộ dáng vì cô muốn ngừng mà không được, muốn nhìn thấy Hình Tĩnh Bách hổ thẹn không bằng, bộ dáng thua chị kém em.

Quan hệ của cô và Mục Thần không biết đã đi sai hướng nào, rõ ràng hai người đều hận đối phương, anh vẫn sẽ không khống chế được mà bị cô trêu đến động tâm, mà cô, cũng như cũ nhịn không được mà để ý anh.

Mấu chốt nhất chính là, đoạn này cắt không đứt, quan hệ càng gỡ càng rối, không ai có thể sửa nó đúng lại.

Cô không làm được.

Mục Thần cũng không làm được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.