Rạng sáng hai giờ.
Trong nhà một bầu không khí ái muội qua đi, Mục Thần xuống giường, kéo rèm ra, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, bao phủ mặt đất ánh bạc.
Thời Vi kéo chăn lên để che cơ thể, cô vô cùng mệt mỏi và kiệt sức.
Mục Thần rất nhanh lên giường lại, anh từ phía sau ôm chặt Thời Vi, gác cằm trên vai Thời Vi một cách tự nhiên, anh thân mật hôn tai cô, nhẹ giọng nói: "Còn có một cảm giác không chân thật."
Thời Vi liếc nhìn anh một cái: "Anh còn muốn làm?"
Mục Thần cười nhẹ một tiếng, đại khái đây là thời khắc hiếm thấy anh sung sướng gần đây: "Không làm, sợ em chịu không nổi."
Thời Vi nhận thua: "Ừm, em thật sự chịu không nổi."
Mục Thần ngậm lấy vành tai cô, anh cũng có chút mệt mỏi: "Vậy ngủ đi."
Nói đến cũng kỳ quái, rõ ràng hai người đều buồn ngủ và rất mệt, nhưng khi thực sự định ngủ, đầu óc lại hoàn toàn tỉnh táo, Thời Vi nhắm mắt lại một lúc, nhưng không ngủ được.
Một lát sau, Thời Vi hỏi Mục Thần: "Ngủ rồi sao?"
"Chưa."
Thời Vi trở mình, nhích lại gần ngực Mục Thần, ngực anh ấm áp mà đáng tin cậy, mùi hương cỏ cây khiến tim yên tâm. Thời Vi mở miệng: "Bây giờ anh đã tin em cần anh chưa?"
Mục Thần cúi đầu nhìn cô: "Làm xong chia tay cũng không phải là không thể."
Làm xong chia tay?
Thời Vi bị lời nói của anh làm cho khó chịu, hung hăng cắn bả vai Mục Thần một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-buong-em/2978539/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.