"Tôi không muốn cái này." Đào Diệp mím chặt môi, mày chau lại, cổ họng phát ra âm thanh khàn,"Anh mua làm gì?"
Du Đại Tuấn nhìn áo mưa màu đỏ, có chút lúng túng:" Anh biết em không thích màu này, nhưng anh tìm mãi vẫn không có màu khác...Áo này to lắm, có thể bọc rất kín, nên anh mới mua cho em. Em sẽ không sợ ướt nữa.."
"Tôi nói-----tôi,không,muốn,mặc,áo,mưa." Đào Diệp nghiến răng nghiến lợi, y rất lâu đều không có tức giận như vậy, "Anh cầm cái này đi."
Du Đại Tuấn nhìn Đào Diệp đùng đùng nổi giận đi ra ngoài, căng thẳng đem áo mưa phủ kín người kia, nhưng lại không dám làm mạnh tay. Tình cảnh chật vật nhìn rất buồn cười.
Đại sảnh của bệnh viện không ít người qua lại, nhìn bọn họ một bên náo nhiệt, cũng bắt đầu muốn tìm hiểu sự tình, còn có người vì thấy các động tác ngốc nghếch của Du Đại Tuấn mà cười ra tiếng.
Đào Diệp nhìn mọi người cười bọn họ, liền càng nổi giận thêm, y không ưa những người nhiều chuyện, lại càng khó chịu nhìn tên thối ngốc này khăng khăng đem áo mưa mặc cho y,"Đừng đụng vào tôi!"
Du Đại Tuấn dừng động tác, không phản ứng gì nữa, Đào Diệp nhanh chân chạy ra ngoài.
"Vợ ơi...Đào Diệp, em...." Du Đại Tuấn như lửa đốt, nhanh chóng đuổi theo.
Thân thể của Omega không thể nào để nhiễm lạnh được, Du Đại Tuấn gấp đến độ cởi áo khoác của mình, trùm lên người đối phương.
"Anh cởi áo khoác ra làm gì! Chẳng phải muốn tôi mặc áo mưa sao!" Đào Diệp bị kéo vào cái ôm ấm áp, bực tức bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-thay-doi/1752559/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.