Ánh mắt của chú rể vàcô dâu nháy cũng không nháy mà đối mặt, trong mắt lóe ra tia sáng hạnhphúc và chân thành, khóe miệng hiện ra nụ cười hạnh phúc.
"Rất cảm động..." Ông nội và bà nội Đường gia, hai cụ đã đi hơn phân nữa thế kỷ ôm nhau, lão lệ tung hoành[1].
[1] Lão lệ tung hoành: nước mắt của người già rơi.
"Rất hạnh phúc..." Chị dâu được anh Đường ôm lấy, đang lau nước mắt ở khóe mắt.
"Cô dâu là đẹp nhất tôi từng thấy, chú rể thật sự là một nhân tài!"
"Chú rể thần sắc tốt đẹp, cưới được cô dâu xinh đẹp như vậy!"
"Chú rể rất đẹp trai, rất nhiều tiền, hôn lễ này rất được chúc tụng!"
Đám người lần lượt thán phục, tiếng chúc mừng không ngừng.
Khiến mọi người kinh ngạc không thôi chính là, chủ trì hôn lễ, lại là đổng sự trưởng của tập đoàn Vũ Trụ, Doãn Chí Hãn cha của Doãn Trạch Vũ.
Trước đó giới doanh nghiệp sớm đã suy đoán, nói Doãn Chí Hãn là cực kỳ phảnđối mối hôn sự này, ngay cả Đường gia cũng sợ hiện trường hôn lễ nàyxuất hiện ra một kỳ đà cản mũi phá hoại uyên ương, chỉ có Doãn Trạch Vũbiết điều đó không thể nào xảy ra, bởi vì cha đã gửi đoạn tin nhắn kiacho Đoạn Minh, cha yêu đã im lặng suy diễn.
Mặc dù anh không biết cha có chấp nhận Đường Gia Nghê làm con dâu của Doãn gia hay không,nhưng anh biết cha đã bớt làm cao, suy nghĩ cho anh, cũng làm chútchuyện cho anh, chân chân thiết thiết là vì hạnh phúc của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-so-lam-hu-em/2783110/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.