"Rất chuyên nghiệp." Khóe miệng anh lại là nụ cười mê chết người.
"So với anh kém xa." Cô lơ đãng một câu.
"Đây là làm tổn thương tôi ư, hay là khen tôi?" Anh không chút để ý hỏi.
"Anh cứ nói đi?" Cô ngồi ở trên sofa, chờ anh ra lệnh.
Đại thiếu gia này, không biết vì sao nhất định phải chọn trúng cô, vốn lànhân viên y tá của bệnh viện đã không đủ, nếu như thiếu cô, nhất định là những đồng nghiệp khác càng bận rộn hơn, mà quan trọng nhất là cô cònchưa có nói một tiếng với Đoạn Minh, chờ giờ cơm tối, bất kể như thế nào cô cũng phải gọi một cú điện thoại.
Nhìn đồng hồ treo trên tường, thời gian cũng không còn sớm, cô đứng dậy.
"Thời gian không còn sớm, anh nên ăn cơm uống thuốc."
"Trong tủ lạnh cái gì cũng không có, nếu đã đói bụng tự mình gọi điện thoại bảo bên ngoài đưa đến."
"Nhưng mà... Anh là người bệnh, làm sao có thể ăn những thứ không dinh dưỡng?"
"Làm ơn, là cô đã đói bụng cũng không phải là tôi?"
"Vậy anh sẽ không ăn sao?"
"Tôi đói bụng sẽ tính toán."
"Anh thực sự là một con quái già!"
Đường Gia Nghê bấm điện thoại, định để cho siêu thị đưa nguyên liệu nấu ăntươi mới đến đây, cô cũng không muốn đêm hôm khuya khoắt chạy đi tìmthức ăn cho anh ta.
"Đúng rồi, nếu để cho siêu thị đưa đồ đến, cô bảo người ta đưa đến đầu đường là được, không cần nói địa chỉ cụ thểcho nhân viên vận chuyển." Doãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-so-lam-hu-em/2783083/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.