"Nỗi bức bối này là sao?"
Tôi không hiểu cảm giác này xuất phát từ đâu, nhưng nó giúp tôi có can đảm mà đối diện với nỗi lo suốt bao ngày. Tên Dương trước mặt không còn khiến tôi sợ hãi, đối đáp cũng trôi chảy hơn.
- Tôi có lý riêng nên không thể liên lạc với các cậu được.
- Lý do? Xưng tôi đấy...
Lại một tiếng cười khinh bỉ, tôi cúi gằm mặt nghiến răng.
- Xin lỗi mình nhầm. Các cậu thông cảm.
- Hừ!
Tên Dương vẫn duy trì hình tượng "nước đá" như cũ không ý kiến, chỉ biết phát ra âm thanh xì xì đại ý là đã nghe, tôi nghi ngờ tên này bị hen suyễn nặng. Còn tên Đỗ Phương rảnh lúc nào mỉa mai tôi lúc đó.
- Lần này mới đúng là cô, thái độ khép nép này có phải dễ thương hơn không?
"Mẹ tụi mày, bà không cắn thì tưởng bà hiền à!"
Tôi híp mắt, đưa tay lột mái tóc giả trên đầu xuống trước con mắt ngỡ ngàng của bọn họ.
"Tuyệt chiêu cuối cùng cũng được xài, thoải mái gì đâu..."
- Cô... cô... cái này, cái này là... là sao? - Đỗ Phương lắp bắp.
Tôi dụi dụi mắt, tranh thủ trét một ít dầu gió lên, nước mắt chảy ra.
- Thì như các cậu thấy đó...
Bọn họ nhìn thấy trên đầu tôi không phải sân bay Tân Sơn Nhất mà chính là "bãi chiến trường", tóc thì tai lởm chởm mọc lộn xộn, có chỗ bị hói, nhiều mảng trắng dày đặc như gàu, vài chỗ xước da đỏ lòm, da bị nứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-so-bien-thai-chi-so-bien-thai-hon/2121930/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.