"Cố lên... chỉ còn vài bước nữa là tới nơi..."
Tôi thở hồng hộc.
Xoay lại nhìn con chó của mình đang còn mãi mê ngắm "gái" ở bên kia đường...
- Bò à, xin mày đó đừng kéo tao nữa... đừng nhìn con chó kia nữa... tao mới chính là thứ mày nên nhìn nè... đồ chó mất nết!
...
Có thể tả trạng thái của tôi lúc này.
Áo quần xốc xếch, khuôn mặt nhem nhuốc đầy mồ hôi khi phải trùm cái áo khoác và bê nguyên cái đống này...hai tay ôm đàn ông, chân thì đang dẫm lên sợi xích chó...
Tóc tai thì không bù xù... vì tôi không có thời gian đội tóc giả...
Bệnh viện nằm ngoài đường quốc lộ nên lúc tôi đang đi có biết bao nhiêu người nhìn.
" Họ không phải nhìn mày đâu Bò, đừng ưỡng ngực làm gì..."
Họ chỉ trỏ tôi.
Tôi kêu gọi sự giúp đỡ của họ nhưng họ đều làm ngơ, họ nhìn tôi như một đứa dở hơi, đứa điên hay thậm chí là kẻ giết người.
...
Có lẽ do vẻ bên ngoài của tôi hoặc do vết máu dính trên tay còn ôm theo một người nằm bất động...
Tôi lặp lại lời nhờ vả, họ tránh đi luôn.
"Các người sợ liên lụy sao... vô tâm quá sức, chỉ mới thấy tôi là đã tránh xa... buồn cười... xã hội đáng buồn cười..."
Nhịn lại nỗi ấm ức trong lòng, tôi tự cổ vũ chính mình.
" Tự thân vận động thì hơn... chỉ có mình mới giúp được mình".
...
Mang cả người và chó vào bệnh viện tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-so-bien-thai-chi-so-bien-thai-hon/2121914/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.