Một ngày đẹp trời kia, khi tôi đang nhấc thùng hàng cuối cùng lên xe tải. Một người phụ nữ đến gặp tôi.
Không ai khác chính là mẹ.
...
Tôi hẹn gặp bà ở một quán cà phê. Hai người chúng tôi ngồi đối diện nhau.
Tôi biết giữa chúng tôi đã có một khoảng cách từ lâu không thể hàn gắn.
"Bà ấy đã thay đổi. .."
Bề ngoài trở nên quý phái, sang trọng, tài xế đưa rước đến mọi nơi.
"Thời gian khiến mọi người thay đổi, để rồi mất đi sau đó có thứ khác thay vào..."
Tôi tự cười.
"Chính tôi cũng thay đổi mà..."
...
Tôi bây giờ đã khác không còn là chàng trai kia, bây giờ tôi là một người thanh niên, người có thể chịu trách nhiệm với cuộc sống mình. Một công nhân khuân vác, tôi có công việc, có đồng nghiệp.
Mẹ tôi muốn tôi về sống chung với bà.
Tôi cười hỏi.
- Cho con một lý do.
Bà ấy nói.
- Hãy để mẹ bảo vệ sợi dây huyết thống này. Con là thứ dằn vặt mẹ bấy lâu nay, mẹ muốn là người chấm dứt điều này khi mẹ chết trước con...
- Vậy à! Khi nào thì con chuyển vào ở.
Khi tôi trả lời bà ấy cũng không quá ngạc nhiên. Bà nói:
- Ngày mai, chú Long sẽ đến dọn đồ và đón con.
- Vậy ngày mai gặp lại!
Tôi cầm nón lưỡi trai đội lên đầu và đi khỏi đó.
...
Tôi không còn cái tuổi bồng bột để phản ứng mạnh với những chuyện này. Bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-so-bien-thai-chi-so-bien-thai-hon/2121912/chuong-20-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.