Buổi chiều là tiết văn và toán, vì tôi bị tai nạn nên được nghỉ hai tiết. Tôi thì muốn cúp luôn hai tiết còn lại, nhưng bà cô bác sĩ ở phòng y tế không chịu ký giấy cho về. Bà ta nói chỉ bị trầy nhẹ cho nghỉ hai tiết là may lắm rồi.
" Bà già chắc có ác cảm với tôi, sao không nghỉ rằng tôi là bị tổn thất tinh thần cần phải nghỉ ngơi nhiều chứ..."
Lần này nhờ may mắn có bảo hiểm nên mới thoát nạn, không thì đã phải nằm bệnh viện nghỉ vài tháng luôn rồi.
Mà dù sao nghỉ vài tháng cũng được, tôi cũng không muốn gặp nam chủ đâu...
...
Nhớ lại một vài phút trước, Nguyệt nắm chặt tay tôi đòi ở lại không muốn về lớp, cậu ta còn tự trách mình lúc đó sao không đi chung với tôi, còn hứa rằng sau khi hết tiết học sẽ cùng về chung.
Tôi nghĩ cô ấy thật lòng xem tôi là bạn, nhìn thấy sự lo lắng trên khuôn mặt và cả hốc mắt còn đỏ của cô ấy.
Tôi thật sự rất vui. Điều tôi có được trước mắt ngoài gia đình ra... chính là một người bạn. Mặc dù cô ấy hơi nhiều chuyện và thẳng tính, nhưng cô ấy là người muốn kết bạn với tôi đầu tiên, dù biết tôi chỉ ở hình thức bên ngoài, qua lời nói và hành động mà không quan tâm đến lời đồn ra sao, mọi người nghĩ thế nào...
Tôi nghĩ...
Mình nhất định sẽ trân trọng người bạn này.
...
Vì ở trong phòng không có ai, tôi liền nằm trên giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-so-bien-thai-chi-so-bien-thai-hon/2121908/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.