Cuối cùng cũng đã đến trường.
Tâm trạng vui sướng lúc ban nãy giờ đã tan biến hết, hiện giờ tôi rất chán nản... Nơi đây chính là nơi bắt đầu mọi chuyện.
Sáng nay bố mẹ muốn đưa tôi tới trường nhưng tôi lại từ chối, giờ nghĩ lại thấy hối hận. Cứ cảm giác mọi chuyện không chân thực...
Cổng trường ngay trước mắt tráng lệ, hoa mĩ, to lớn đại diện cho tầng lớp con nhà giàu, xung quanh đều là xe hơi đưa đón học sinh... Tôi thật hoài niệm ngôi trường cũ của mình. Đã từng có thời gian tôi và mấy thằng bạn ước mơ trường sẽ bị sập, bị cháy các kiểu... Sau đó trường sẽ cho học sinh nghỉ học, sẽ không bị thi lại, kiểm tra... nhưng đó chính là hoài niệm, tôi nhớ trường cũ mình biết bao, không mới, không đẹp, không lộng lẫy như nơi đây... ở đó chỉ có kỷ niệm mà mỗi học sinh đều lưu luyến... ghét trường lúc đó bao nhiêu khi xa rồi thì mãi nhớ...
Vỗ vỗ má lấy lại tinh thần, tôi tự động viên mình bằng cách nghĩ về những truyện teen ngày xưa mà mình hay đọc, thường thì sẽ có một người hay nhóm người bá đạo nào đó từ nứơc ngoài bay về Việt Nam học lại cấp ba, sau khi có hơn chục cái bằng cử nhân của đủ trường đại học, môt nhóm hẹn nhau đi học trễ, vào phòng hiệu trưởng đạp cửa cái bốp, hỏi lớp học đâu, sau đó ông thầy hiệu trưởng run run chỉ cho đám đó...
"Ha ha ha..."
Thực tế thì phũ phàng, nếu bạn đi học trễ ông thầy giám thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-so-bien-thai-chi-so-bien-thai-hon/2121904/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.