Sáng sớm ngày hôm sau...
Khi tôi đang say giấc nồng thì tiếng chuông điện thoại dưới nhà reo... Là điện thoại bàn... hình như có một cái điện thoại liên kết với phòng tôi thì phải.
Nhấc máy lên nghe là giọng của con trai.
- Cậu hôm nay thế nào, mấy bữa nay không thấy cậu liên lạc cho mình.
Tôi chợt giật mình, người này là ai.
- Là ai vậy?
" Chết, buột miệng nói luôn rồi..."
- Cậu cứ đùa tớ là Tuấn Kiệt đây!
- À, đùa chút ấy mà...haha...
- Gọi tớ có việc gì không?
- Bộ có việc mới gọi à, tớ định hỏi cậu có muốn đi chơi ở đâu không, hai tuần sau tớ đi du lịch về rồi.
" Khốn... Tại sao các nhân vật cứ rủ nhau du lịch ở nước ngoài vậy, nữ chính tôi đây còn chưa đi đâu..."
- Ờ, mình cũng chưa nghĩ ra nữa, để mình lên mạng tìm địa điểm.
- Hì, vậy được rồi.
"Ôi cúp máy đi tôi cầu xin đó..."
- À đúng rồi, sao điện thoại của cậu tớ không liên lạc được vậy?
" Chết nữa, hôm qua bỏ quên, cũng không sạc pin... Hic, ai cũng hỏi mình về vấn đề này vậy... không phải đã liên lạc với nhau bằng điện thoại bàn sao..."
- Hết pin ấy mà, tí nữa mình đi sạc. A... có chuông cửa mình cúp máy trước đây.
- Này...
Cộp.
"Cứ thay phiên nhau lên sàn thế này tôi phải làm sao, ít nhất phải để tôi nghĩ ngơi chứ..."
Mặc dù năng lực sống sót của tôi rất mạnh, điển hình là việc tiếp nhận xuyên vào câu truyện này. Tôi đọc khá nhiều tiểu thuyết với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-so-bien-thai-chi-so-bien-thai-hon/134838/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.