Trần Thúc nói liền động thủ, cả người Giang Tiểu Nhạc đều ngây ngốc, trên người ăn vài cú đánh mới phản ứng lại, "Trần Thúc, đau!"
Trần Thúc lạnh lùng nói: "Đáng"
"Buôn lậu ma túy, Giang Tiểu Nhạc nhóc cũng thật mẹ nó cái gì muốn mạng liền làm!" Trần Thúc càng nói càng tức giận, phàm là biết người có nhận biết đều biết thứ đồ kia không nên đụng tới, chính là không nghĩ tới Giang Tiểu Nhạc không phân biệt được sống chết.
Dính lên một chút, cả đời hoàn toàn bị huỷ hoại. Trần Thúc lại có vài phần sợ hãi, vừa nghĩ đến Giang Tiểu Nhạc sẽ dính đến thứ đồ kia mà đánh lên cánh tay Giang Tiểu Nhạc. Cậu mặc áo ngủ, không hề phòng bị trực tiếp bị chổi lông gà đánh lên da thịt, hắn đau đến mức hít hà một hơi, lui bước, nói: "Trần Thúc, nhóc thật đáng đánh!"
Trần Thúc lạnh giọng nói: "Hiện tại, gọi điện thoại cho ông."
Giang Tiểu Nhạc chà xát cánh tay chính mình, nhìn Trần Thúc, chậm rì mà nói: "Quá muộn, Triệu ca ngủ rồi."
Lông mày Trần Thúc nhíu chặt, giơ chổi lông gà lại muốn đánh cậu, "Nhóc quản hắn có ngủ hay không, hiện tại gọi cho ông, nếu không, đêm nay ông đây sẽ đánh nhóc đến chết."
Giang Tiểu Nhạc từ trên sô pha qua đi, né tránh một cái quất đánh, nói: "Đừng đánh, Trần Thúc, thật đau."
Trần Thúc cười lạnh nói: "Hiện tại biết đau? Lúc dao chém đạn bay nhóc chịu được, Giang Tiểu Nhạc, ông đây nói lại một lần nữa, bây giờ nhóc gọi điện thoài hay muốn bị đánh đến chết?"
Hắn nói: "Không đánh được, về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-sach/595425/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.